“Đừng mà, thiếu gia! A…”
Động tác Tôn Kết Vũ thêm phần thô bạo, cơ thể mỏng manh của Doãn Tuấn Bác, vốn chịu không nổi tàn phá ngoan lệ từ hắn, da thịt trắng noãn bị cắn cho xanh xanh tím tím, loang lổ khắp nơi, có nơi còn bị cắn đến chảy máu!
Nước mắt chảy dọc theo hai gò má xinh đẹp, đau đớn mà rơi xuống, Doãn Tuấn Bác cắn chặt môi, chịu đựng sự tàn phá trên cơ thể, thống khổ cầu xin: “Thiếu gia! Ngài tha tôi đi! Tôi lần sau cũng không dám nữa!”
“Còn có lần sau!” Thanh âm càng hung ác, động tác càng thêm thô lỗ ngoan lệ!
Doãn Tuấn Bác không chịu đựng được đau đớn mà phát ra tiếng kêu đầy thê lương, không ngừng vang lên trong phòng, quanh quẩn…
Tôn Kết Vũ hành hạ cậu hết một buổi trưa, tra tấn đi qua, Doãn Tuấn Bác nằm ở trên giường, hơi thở suy yếu. Vệ sĩ lôi cậu ta đến một ***g sắt khoảng một thước vuông, đem một thân trần trụi tàn tạ nhếch nhác ném vào bên trong.
Hạ thân Doãn Tuấn Bác bởi vì thiếu gia thô bạo cường hãn mà bị rách thật nghiêm trọng, không ngừng chảy máu, hai mắt cậu vô hồn, giống như một con chó tàn bị vất bỏ, bán sống bán chết nằm co ro ở trong.
-V-
Bên kia, trong nhà Tôn Nhất.
Đằng Tú tỉ mỉ suy nghĩ, cảm thấy người theo dõi bọn họ đã bỏ đi, nhanh chóng kéo lấy cánh tay vu nữ, đem ả dẫn đến phòng mình, đóng chặt cửa dè dặt hỏi: “Em phong ấn nguyên hồn của Bạch Mộc ở đâu?”
Vu nữ vốn tưởng Đằng Tú mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-boi-hoc-truong-di-bat-quy/1309999/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.