Mở ra nhìn, mặt trên viết: “Đằng Tú, Do Lê vẫn chưa chết!”
Do Lê vẫn chưa chết? Trong lòng Bạch Mộc chấn động, nghĩ đến đủ loại kinh khủng từng trải qua, cơ thể không nhịn được phát run, hai cánh tay ôm lấy cả người, trong lòng sợ hãi!
“Bạch Mộc! Đi ra, chúng ta phải về!” Thanh âm trong vắt của vu nữ, từ đằng xa truyền tới!
Bạch Mộc vội vàng đáp một tiếng, đem mảnh giấy siết chặt trong tay, rồi mới nhẹ nhàng bay qua!
Đằng Tú vừa thấy Bạch Mộc thì hết sức vui vẻ, nét mặt tươi rói: “Hey! Tiểu u linh của chúng ta, hôm nay thật là ngoan ngoãn!”
Bạch Mộc chột dạ tránh né ánh nhìn say mê của Đằng Tú, trong lòng hoảng hốt quấy phá, cậu không đem tờ giấy trong tay giao cho Đằng Tú, mà lon ton đi theo bên cạnh vu nữ cùng nhau ra về!
Bạch Mộc và vu nữ một đường cùng đi, bỗng nhiên hỏi: “Vu nữ, tôi đến bây giờ còn không biết tên của cô đấy! Cô tên là gì thế?”
Vu nữ ngập ngừng, nghĩ đến tên của mình, không giấu được thần sắc chán ghét, đồng thời treo thêm cái biểu tình không tình nguyện, giọng nói vừa nhỏ lại cứng ngắc: “Hương Ngạn Nãi Tư (香彦乃兹)!”
“Hương Diễm Nãi Tử (香艳乃子)? Phụt! Haha…!” Bạch Mộc ôm bụng cười to, “Cái tên thật ướt át mà, oa ha ha…” Nỗi sợ vừa rồi cũng bị quét sạch sẽ!
Cả gương mặt vu nữ đỏ bừng vì tức giận, hậm hực nói: “Nhiều chuyện! Có gì đáng cười! Tên tôi không phải Hương Diễm Nãi Tử, mà là Hương, Ngạn, Nãi, Tư!”
“Sao?!” Bạch Mộc gãi đầu một cái, “Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-boi-hoc-truong-di-bat-quy/1309995/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.