Chương trước
Chương sau
“Không có gì! Có thể nối lại không?” Tốn Khuê Lang hỏi.
“Khó mà nói, cần phải chụp X quang mới có thể biết tình trạng như thế nào!” Vẻ mặt ba ba ngưng trọng, tâm sự nặng nề, ôm lấy Tốn Khuê Lang mang ra ngoài!
“Ba! Con vẫn không thể rời đi!” Tốn Khuê Lang lo lắng người ở bên trong, thân thể giãy dụa muốn xuống.
“Không được! Con đã bị thương thành như vậy, không thể kéo dài nữa!” Tay ba ba ôm rất chặt, lời nói khẩn trương mà nghiêm nghị, bây giờ không phải là lúc cậu bốc đồng!
“Tốn Khuê Lang, cậu yên tâm đi đi! Ở đây có tôi rồi!” Bạch Mộc bay về trước, vỗ ngực một cái, trưng ra bộ dạng người đàn ông đích thực.
“Thật được không?” Vẻ mặt Tốn Khuê Lang tràn đầy hoài nghi!
“Yên tâm đi, trước chữa khỏi chân của cậu đã!” Thanh âm thề nguyện son sắc của Bạch Mộc, từ phía sau cửa bay tới!
Ba ba đem Tốn Khuê Lang cẩn thận từng chút đặt ngồi ở yên sau, nhíu mày: “Con trai, vừa rồi con đang nói chuyện cùng ai thế?”
“Là u linh mấy ngày trước con cứu về nhà!” Tốn Khuê Lang siết chặt thắt lưng của ba ba.
Cơ thể ba ba trong nháy mắt cứng lên một chút, ngay sau đó lấy tốc độ nhanh nhất đội mũ bảo hiểm cho con trai, lái xe chạy trối chết như tên lửa rời đi!
Hai người lao đi trong gió, gió vù vù thổi qua hai bên gò má, Tốn Khuê Lang cao giọng bên tai ông tha hồ cười nhạo: “Ba! Ba đã nhiều ngày tiếp xúc cùng thần khuyển như thế, cũng đã chữa trị qua hai học trưởng gần như bán sống bán chết kia, sao vẫn còn sợ u linh kia như thế nha!”
Ba ba cản gió, hơi nghiêng đầu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng con đường phía trước, la lớn với đứa con đằng sau: “Thần khuyển là một con chó có linh tính! Cùng cái loại đông tây không thấy được kia tất nhiên khác nhau!”
Mã lực xe máy tăng đến tối đa, đi vào nội thành, dưới ánh đèn rực rỡ, hối hả chạy nhanh.
^ω^
Trong sân thần xã, sau khi Tốn Khuê Lang đi, Bạch Mộc lập tức trở nên thần kinh hề hề, run lập cập lôi kéo tay của Lương Tử: “Lạnh, Lương Tử…, em, em không phải sợ, anh sẽ bảo vệ em!” Âm rung trong giọng nói đặc biệt nặng, con ngươi màu xanh biếc liến thoắng khắp nơi, rõ ràng là vô cùng kinh sợ!
Lương Tử tuổi còn nhỏ, nhưng trải qua quá nhiều chuyện, tâm tính so với bạn cùng lứa rõ ràng thành thục sự đời rất nhiều! Sau khi Tốn Khuê Lang rời đi, tâm trạng cô bé nhất thời rơi xuống đáy cốc, gặp phải Bạch Mộc nhát gan như như chuột, liền sinh lòng chán ghét, ba một cái hất tay cậu ra, lạnh lùng nói: “U linh sợ tối, thật buồn cười!” Xoay người, bĩu môi ngồi dưới ngân liễu!
Bạch Mộc ngẩn ra, nhìn chung quanh tối om một chút, ôm lấy hai vai run rẩy, bay tới ngồi xuống bên người Lương Tử!
Lương Tử xoay xoay thân mình, một bộ một bộ thần sắc không buồn đáp lại!
Một đêm Bạch Mộc sợ hãi cùng run rẩy cứ thế gian nan trôi qua!
Cậu một đêm không ngủ, sắc trời tờ mờ sáng, quay sang nhìn Lương Tử bên cạnh, cô bé cuộn mình dưới tàng cây ngủ rất say, trong lòng không khỏi cảm thán, đứa bé nhỏ như vậy, vậy mà lá gan cũng thật lớn!
Chân trời, ánh nắng nhạt dần, ráng mây được nhuộm màu đỏ ửng.
Từng cơn buồn ngủ kéo tới, mí mắt Bạch Mộc từ trên xuống dưới bắt đầu đánh nhau, nhắm mắt lại dựa vào gốc cây bên cạnh, ý thức từ từ mơ hồ, cơ thể bất giác té xuống đất, vù vù ngủ!
Có lẽ là do đêm hôm qua chơi đùa mệt mỏi, Bạch Mộc ngủ trọn một buổi sáng, khi tỉnh lại đã là xế chiều.
Lương Tử trước sau một bộ xem thường cậu, Bạch Mộc bỉu môi, nhàm chán ở trong sân nhẹ nhàng bay lung tung một lúc, mãi đến khi màn đêm lần thứ hai bao trùm.
Một đêm này, cậu cũng cùng sợ hãi và cô đơn mà vượt qua!
Cuộc sống như thế rất khó chịu.
Liên tiếp ba ngày ba đêm, đều là dưới tình huống trắng đen đảo ngược, nội tâm kịch liệt trải qua sự dày vò!
Chạng vạng ba ngày sau, tinh thần Bạch Mộc lại hăng hái, rồi lại cảm thấy không thú vị mà dập dềnh ở trong sân.
Đột nhiên, nơi bức tường sụp đổ, gạch đá phát ra âm thanh lộp cộp, ngoảnh lại nhìn, phát hiện hình như có cái gì đang di động!
“Ai đó?”
Tiếng lộp cộp vẫn tiếp tục như cũ, tảng đá tựa hồ bị sức mạnh không nhìn thấy nào đó di chuyển!
“Quỷ! Có quỷ!”
Bạch Mộc bị dọa sợ đến ôm cổ Lương Tử cạnh bên, cô bé chán ghét đẩy cậu ra, vẻ mặt hung ác, chống nạnh cười lạnh nói: “Ê! Nơi này thật sự có quỷ! Còn là một con rất nhát gan!”
Bạch Mộc vẫn còn sợ hãi, lần nữa ôm lấy phía trước, vóc người quá lớn đem cả người Lương Tử ôm vào trong ngực!
Toàn bộ đầu Lương Tử bị thân thể Bạch Mộc bao lấy, miệng mũi hoàn toàn không cách nào hít thở, cô bé tức giận kêu gào: “Buông ra! Tên quỷ nhát gan nhà anh, tôi sắp ngạt chết rồi!”
Bạch Mộc nghe xong lúc này mới lúng túng buông tay ra, lại phát hiện Lương Tử kìm nén đến nỗi vẻ mặt đỏ bừng, giận dữ dùng chân đá cậu một cái: “Anh cái đồ u linh không có tiền đồ!” Khuôn mặt nhỏ nhắn khôi phục một chút màu sắc, lại bởi vì tức giận mà phồng lên thành màu đỏ!
“Ai vừa bắt nạt tiểu u linh nhà ta vậy?” Thanh âm ôn nhu của Đằng Tú giống như mọi khi từ đống hoang tàn truyền tới.
Bạch Mộc kinh ngạc quay đầu lại, ngơ ngác nhìn gương mặt yêu nghiệt chui ra từ đống gạch vụn kia, quá độ hoảng hốt khiến đầu cậu trống rỗng!
Đằng Tú mang theo nụ cười điềm mỹ (ngọt ngào + xinh đẹp),đi tới, ôm lấy vòng eo nhỏ bé yếu ớt của Bạch Mộc, tỉ mỉ nhìn nhìn cậu, trong mắt chất chứa tình cảm!
Bạch Mộc kinh ngạc nhìn hắn, nhưng, đôi mắt tử sắc kia vô cùng mị hoặc có loại hấp dẫn không thể nói rõ, Bạch Mộc khó hiểu nhìn đôi mắt ấy, đây rốt cuộc là cảm giác gì? Vì sao thấy là lạ?
Cậu không nói được! Trong lòng nghi hoặc!
Phía dưới đống phế tích, một đôi tay gầy yếu đang nhô ra, hướng ra phía ngoài ngoắc ngoắc, bên trong bò ra ngoài một người tóc tai bù xù, khắp người sát khí, giống như nữ quỷ trinh tử dữ tợn.
Bên này, Bạch Mộc bị Đằng Tú nhìn đến mất tự nhiên, vẻ mặt ngượng ngùng giùng giằng, muốn rời khỏi ngực hắn. Cố sức vặn vẹo mấy cái, lúc này mới phát hiện, bàn tay Đằng Tú đem hông cậu khoá lại chặt chẽ, một chút cũng không cho cơ hội trốn thoát.
“Anh đừng như vậy được không? Tôi đã là người của học trưởng rồi!” Bạch Mộc có chút khó chịu, chẳng qua là đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu không muốn cùng hắn xích mích nữa! Theo bản năng tránh né ánh sáng nóng bỏng trong đôi mắt kia, lại phát hiện đống đổ nát đối diện bò ra ngoài một “nữ quỷ trinh tử”, cơ thể nhịn không được kịch liệt run lên, cảm giác rợn cả tóc gáy đột nhiên dâng lên chạy dọc theo sống lưng!
“Trinh, trinh tử…” Bạch Mộc chỉ chỉ người phụ nữ mặc ki-mô-nô tóc tai rối bù phía trước, sắc mặt thay đổi, cánh môi co giật!
“Trinh tử” chật vật bò ra ngoài, một bộ quần áo tơ tằm tung ra, lộ ra kiều dung xinh đẹp, ả nổi giận đùng đùng quay đầu hướng về phía Đằng Tú hung dữ gào lên: “Tên đàn ông không ga-lăng nhà anh! Không kéo tôi lên, còn ở đó cùng một người đàn ông liếc mắt đưa tình!”
“Vu nữ đại nhân! Ngài không sao thật là tốt quá!” Lương Tử đầu tiên ngẩn ra, ngay sau đó vô cùng cao hứng mà nghênh đón, thế mà, cô bé lại nhào vào một khoảng không.
Vu nữ lướt qua Lương Tử, bạo phát vung thuỷ giải tiên về phía Đằng Tú: “Anh đại sắc lang biến thái!”
Ba! Roi da mạnh mẽ vút qua!
Đằng Tú không chút hoang mang, ôm Bạch Mộc nhảy lên!
Bạch Mộc mới nhìn rõ, thứ kinh khủng giống như nữ quỷ cư nhiên là vu nữ mà mình ghét nhất.
Ba! Lệ tiên lần nữa vung lên!
Vù! Đằng Tú nghiêng người khéo léo tránh thoát!
Ba! Lại một đòn roi nóng nảy hứng gió bổ trong không khí, quất về phía bọn họ!
Vù! Đằng Tú ngửa ra sau, trở mình thoát được!
Ba! Ba! Ba! Ba!
Thuỷ giải tiên trong tay vu nữ phảng phất như có sinh mệnh, uốn lượn như một con rắn, tùy tâm sở dục đuổi theo thân ảnh của Đằng Tú!
Vù! Vù! Vèo! Vèo!
Đằng Tú ôm Bạch Mộc, né trái né phải, trước nhảy lên, sau trở mình, rất điêu luyện, thong thả né tránh trận roi hung ác!
Bọn họ tới tới lui lui, ngươi đuổi ta đánh!
Vu nữ mệt mỏi thở hổn hển, Đằng Tú vẫn như cũ không thở gấp lấy một cái, nhẹ nhàng bước tới trước mặt ả, chế nhạo: “Cô nóng tính như vậy, cẩn thận trên mặt nổi mụn nha, nữ nhân như vậy sẽ không tìm được chồng đâu!”
“Nhiều chuyện!” Vu nữ vung roi lên lần nữa, Đằng Tú tiếp được.
Vu nữ sửng sốt một chút, ánh mắt Đằng Tú từ trêu đùa trở nên nghiêm túc, thanh âm cũng thoáng trầm xuống. Quay đầu, vẻ mặt ưu buồn liếc nhìn Bạch Mộc, thần sắc đặc biệt mới vừa rồi lại lần nữa hiển lộ ra.
Đằng Tú chỉ trầm mặc chốc lát, thu hồi ánh mắt, hướng về phía vu nữ lạnh lùng nói: “Trò chơi kết thúc, chuyện Tôn Nhất quan trọng hơn, bắt đầu đi!”
“Bắt đầu cái gì?” Bạch Mộc mờ mịt hỏi, trong lòng mơ hồ có loại dự cảm xấu!
Vu nữ âm u cười một tiếng!
Bạch Mộc lần nữa ngoảnh lại nhìn về phía Đằng Tú, phát hiện hắn đã tựa vào cái cây bên cạnh, ánh sáng tím nhạt trong con ngươi tử sắc dần loé lên!
Trong khoảnh khắc đối diện cặp mắt yêu nghiệt kia, Bạch Mộc rõ ràng phát hiện thân thể của mình bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, hơn nữa còn không cách nào cử động!
Đây, đây là chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Bạch Mộc rất khủng hoảng, mở miệng truy hỏi, lại phát hiện miệng căn bản không thể phát ra bất kì âm thanh nào!
“Bạch Mộc! Đừng chống cự, em không thể cưỡng lại được tôi!” Con ngươi màu tím càng ngày càng sáng, dưới linh lực khống chế của Đằng Tú, Bạch Mộc dần dần mất đi ý thức của mình.
Cậu như cương thi đứng ở đó, giây tiếp theo, cơ thể chủ động làm ra phản ứng, con ngươi bích sắc lộ ra nụ cười điềm mỹ, vẻ mặt ôn hoà, tư thái ưu nhã đi tới bên cạnh vu nữ, tao nhã lễ độ, khom người vươn một tay ra, cung kính nói: “Công chúa xinh đẹp, xin hãy ký khế ước nô lệ với tôi!”
Tác phong Bạch Mộc nhẹ nhàng rất đẹp trai, giữa dung mạo thanh tú đẹp đẽ của ngoại quốc lại mang theo chút phong tình hàm chứa một tia thâm tình chân thành, vóc người mặc dù không cao, nhưng tỉ lệ thân hình cùng khí chất đều hoàn mỹ không tỳ vết, còn có trong ngọt ngào lại có chút thanh âm câu hồn hoạt bát, mỗi một điểm mỗi một chỗ đều vô cùng quyến rũ, khiến người ta vạn phần say mê!
Vô luận là phái nữ, trông thấy người hoàn mỹ như vậy, trái tim cũng sẽ rung động!
Vu nữ chưa từng chú ý tới Bạch Mộc lại xinh đẹp như vậy, lại nhìn kĩ một chút, ngũ quan xinh xắn kia hoàn toàn có thể sánh ngang Đằng Tú!
Bất giác, trên mặt của một cô gái 25 tuổi hiện ra một mảnh hồng hồng, cả người giống như bị ma chú, si ngốc mà đáp: “Được!” Một bàn tay tinh tế đặt lên lòng bàn tay sạch sẽ của Bạch Mộc.
Đôi bên mười ngón tay quấn quít nắm cùng một chỗ, vu nữ nhắm lại đôi mắt màu bạc, hội tụ linh khí trong cơ thể mở miệng ngâm: “U linh hắc ám a! Tôi ở đây cùng cậu ký khế ước, trở thành chủ nhân của cậu!”
Bạch Mộc trong miệng khẽ ngâm: “Vu nữ cường đại a! Tôi nguyện cùng ngài ký khế ước, trở thành nô lệ của ngài, vì ngài cống hiến, dùng tánh mạng của mình trung thành cùng bảo vệ ngài!”
Thanh âm của hai người cùng lúc phát ra, chỉ thấy giữa tay bọn họ phát ra thứ ánh sáng màu xanh, tia sáng tiếp tục bắn ra bốn phía, ánh sáng rực rỡ, trung tâm xuất hiện một lục mang tinh xinh đẹp, dần dần mở rộng, gắt gao bao lấy bọn họ, phía trên hiện ra một vòng chú ngữ lam sắc với ký tự đặc biệt, chú ngữ giống như một sợi xích thật dài, từ giữa lục mang tinh bay ra, xuyên qua cơ thể cả hai, cũng đem vận mệnh hai người buộc cùng một chỗ!
Bên ngoài lục mang tinh có vòng hào quang lớn màu xanh biếc xoay tròn quanh họ, ánh sáng chói loá chiếu vào con ngươi màu tím của Đằng Tú, đôi mắt tử sắc híp lại, theo bản năng đưa tay che đi ánh sáng chói mắt, lặng lẽ chờ đợi tia sáng màu xanh biến mất!
Qua khoảng năm phút đồng hồ, chùm sáng này mới từ từ tan biến!
Kí kết khế ước đặc biệt hao tổn thể lực, cơ thể Bạch Mộc không thể chống đỡ được nữa, lảo đảo ngã về phía sau!
Nét mặt Đằng Tú cả kinh, bước nhanh về trước, một tay đem cậu ôm vào trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.