Chương trước
Chương sau
Lũ u linh bay lên dồn dập, vô số ma trơi dấy lên, xua đuổi đàn quạ trên cây!
Cô cô cô… ….
Quạ là vật bảo vệ u linh, nơi nào nhiều u linh, hiển nhiên có không ít quạ. Lúc này, tập thể u linh đông đảo như thế đuổi chúng nó, đám quạ đen sợ hãi tán loạn bay lên, tiếng quạ kêu tràn ngập khu rừng, làm cho địa phương nguyên bản quỷ dị càng lộ ra u ám đáng sợ!
Trong rừng còn có những sinh vật cùng yêu quái khác, những yêu quái này phần lớn đều là dạ hàn hành (sống về đêm),nghe thấy tiếng quạ kêu trên không trung, đều chui ra, đầu dò xét một đám u linh bay ngược lượn xuôi!
Loại cảnh tượng này thật hoành tráng, ngay cả Tôn Nhất cũng là lần đầu trông thấy!
Phụ cận, một vài lũ u linh nhát gan ngồi chồm hổm dưới tàng cây, thấp giọng thì thầm: “Các người nói, chúng ta đắc tội người bảo vệ quạ đen, có thể dẫn đến trả thù hay không?”
“Thật đáng sợ a!” Tiểu u linh nhát gan kia đáp lại.
Tôn Nhất xoay người, ngồi xỗm bên cạnh họ.
Thấy nhân loại đến gần, bọn họ bị dọa mà hướng phía sau cây trốn đi, Tôn Nhất cười nhạt nói: “Yên tâm đi! Thông thường dưới tình huống không có người có dị năng điều khiển, loài quạ tuyệt đối sẽ không tổn thương u linh mà chúng phải bảo vệ!”
Đang nói, Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử sau lưng la lớn: “Nhân loại! Nắm chặt thời gian, quạ đen đã bắt đầu xông về kết giới!”
Tôn Nhất nhanh chóng quay người, với tay móc ra hai lá bùa, ném ra ngoài.
Hai tờ bùa chú, một là lửa phù, có tác dụng bộc phá, một tờ khác là bình chướng (lá chắn)phù, có thể mở ra trong nháy mắt lửa phù bạo phá, cả thân thể quạ đen xuất hiện một tiểu kết giới, bảo vệ chúng nó không chịu thương tổn do vụ nổ!
Phù chú vèo vèo bay qua, dính vào hai cánh con quạ.
Chỉ thấy quạ đen lao xuống thành một đường thẳng, chui vào trong kết giới, trong nháy mắt khi tiến vào, tay Tôn Nhất kết ấn, hét lớn một tiếng: “Khai!” Hỏa có thuộc tính bộc phá đột nhiên nổ tung!
Ầm!
Một tiếng nổ vang, đám quạ hoảng sợ không tổn hao gì, bay vào, miệng kết giới đột nhiên lại bị phá một lỗ lớn. Ngay sau đó, con quạ thứ hai lao xuống, Tôn Nhất dùng cách thức tương tự để dán lên lá bùa trên người nó.
Ầm!
Lại là một tiếng nổ lớn!
Ngay sau đó con thứ ba, con thứ tư, con thứ năm….
Chỉ thấy mười ngón tay Tôn Nhất đều kẹp bùa chú, bay lên ném về phía bầy quạ!
Thình thịch thình thịch thình thịch…..
Quạ đen liên tục lao xuống, liên tiếp bạo minh, lửa khói hừng hực, ánh lửa chiếu rọi, đốt sáng xung quanh kết giới, ngay cả phía trên cánh rừng cũng đỏ bừng theo! Tôn Nhất lại ném ra xếp giấy màu trắng, trong miệng niệm một đạo lệnh, quát: “Triệu hoán thần khuyển!” Miếng giấy trong tích tắc hóa thành một con thú cao 2 thước, con ngươi màu máu, một thân bạch mao, mặt mày hung ác, một con đại cẩu có vóc dáng uy vũ!
Chúng u linh vừa thấy thần khuyển lại xuất hiện, đều hoảng hồn kinh hô chạy trốn tứ phía!
Ánh mắt Tôn Nhất uy nghiêm, trầm ổn lãnh tĩnh, đối về bọn họ la lớn: “Mọi người không phải sợ, thần khuyển sẽ không làm thương tổn các người!” Nghiêng người, nhảy lên trên lưng thần khuyển, như một trận lệ phong, theo quạ đen đang lẩn trốn cùng nhau chui vào kết giới!
Nháy mắt bước vào kết giới, quạ đen nổ tung xung quanh Tôn Nhất phát ra âm thanh bạo vang, mặc dù hắn đã chuẩn bị, vận dụng linh khí cố gắng hết sức tránh né thương tổn của bộc phá, thế nhưng uy lực to lớn vẫn là không chút lưu tình làm bả vai hắn bị thương!
Đau đớn tận xương tuỷ, khiến trán hắn đỗ mồ hôi lạnh!
Thần khuyển từ phía trên kết giới rơi xuống, hai con quạ đen đen kịt sớm đã không thấy tung tích, kẻ giả mạo Đằng Tú và đống xương xẩu trên đất, cũng đều biến mất dạng, cả kết giới, ngoại trừ tòa cổ bảo quỷ dị trước mặt, chính là bụi gai rậm rạp.
Tôn Nhất ngồi trên lưng cẩu, tay dùng sức đè lại bả vai đang không ngừng chảy máu, máu đỏ sẫm theo khe hở tràn ra bên ngoài, thấm ướt cả áo, lông chó trắng tinh cũng một mảng đỏ tươi. Trong đầu Tôn Nhất hiểu, xương vai đã bị sức mạnh lửa phù bạo vỡ, cánh tay này có lẽ không cách nào lại hành động linh hoạt nữa!
Thần khuyển rốt cuộc mở miệng, dùng ngôn ngữ nhân loại phát ra thanh âm trầm thấp mà rung động: “Chủ nhân, cậu bị thương!”
“Tôi không sao! Mau tìm Bạch Mộc!” Tôn Nhất cưỡi thần khuyển bay lên không, xông về cổ bảo! Móng vuốt Thần khuyển cách mặt đất một đoạn, đề phòng đụng phải bụi gai trên đất mà bị thương!
Bên kia.
Đằng Tú ngồi trong xe, vẫn hướng cánh rừng rậm tuyệt địa Ô nha lái vào.
Thuốc chữa thương u linh đặc biệt khó mua, y chạy mấy nhà âm dương sư mở tiệm thuốc mới mua được. Nhìn bình thuốc nhỏ trong tay, Đằng Tú làm sao cũng nghĩ không thông, trong lúc bản thân rời đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tại sao Tôn Nhất và Bạch Mộc khi không lại chạy tới địa phương nguy hiểm tuyệt địa Ô nha kia?
Chẳng lẽ…?
Lửa trong lòng vừa loé, y nhanh chóng gọi điện thoại: “Uy, Kết Vũ! Có phải là cậu lừa Tôn Nhất đến tuyệt địa Ô nha không?”
“Biểu ca! Đã trễ thế này, anh gọi điện thoại cho tôi chính là vì loại chuyện như vậy?” Trong điện thoại, thanh âm Kết Vũ hết sức bất mãn, dưới thân còn có tiếng nam nhân thở dốc, thanh âm *** mỹ tiêu hồn, ưm ưm a a truyền vào trong điện thoại.
My vũ Đằng Tú hơi thu lại: “Này! Tôi nói, dù sao cậu cũng không nên trầm mê cùng nam nhân a, cậu mà biết sẽ bùng nổ!”
Giọng điệu Tôn Kết Vũ trở nên không vui: “Cùng nữ nhân trên giường rất phiền phức! Còn phải giao du gì gì đó, quả thực lãng phí thời gian!”
Ba!
Chỉ nghe điện thoại di động được đặt vào trên bàn, nảy sinh tiếng va chạm thanh thúy.
Tiếp theo, trong di động truyền ra tiếng rên rỉ của hai nam nhân, tiếng thở dốc triền miên lưu luyến.
“Ân…, thiếu gia anh điểm nhẹ, rất đau!”
“A! Thiếu gia anh quá uy mãnh a!”
“Đừng… Ân… …”
Tiếng rên *** mỹ, nhiều tiếng lọt vào tai, nếu không phải Đằng Tú đã bách chiến nhiều bụi hoa, có lẽ thanh âm tiêu hồn cỡ này đã sớm khiến hùng tính y đại phát rồi!
Sờ sờ vật hùng vĩ kiêu ngạo bản thân, cũng không phải hoàn toàn không có phản ứng, chẳng qua là không quá mạnh mẽ!
Trong đầu mơ hồ lóe ra hình ảnh Bạch Mộc, nghĩ đến cùng cậu ngủ trên một chiếc giường, đắp chung một chăn, da thịt trắng nõn mềm mại có thể so với con gái, còn có cái eo như không xương kia, cái mông thật vểnh với những đường nét ôn nhu, cơ thể đã cảm thấy một trận nóng hừng hực, huyết dịch ở trong người điên cuồng sôi trào, hạ thân kéo tới trận trận xao động.
Bạch Mộc làm nũng, Bạch Mộc đơn thuần, Bạch Mộc khó xử cùng kháng cự, từng cái trong đầu hiện lên rõ rệt.
Đằng Tú lấy điện thoại áp vào tai, một bên nghe thanh âm *** loạn bên trong, một bên mơ mộng thân thể mềm mại mê người của Bạch Mộc, thân thể bất giác đối với cậu có hơn vài phần khao khát! Không phải là đói khát khó nhịn, mà là muốn đem Bạch Mộc đoạt lấy muốn chiếm làm của riêng!
Bỗng nhiên, trong lòng vừa nhớ tới Bạch Mộc, và hình ảnh cái kia cùng mình giống nhau thiết hợp chung một chỗ, trong lòng Đằng Tú cả kinh!
Y phải bình tĩnh, vừa nghĩ tới Bạch Mộc lúc này thân hãm nguy cơ, bất cứ lúc nào cũng có thể biến, trong lòng liền nóng nảy. Lần đầu tiên trở nên mất khống chế, đè nén thanh âm nói vào trong điện thoại, ngầm che đậy lửa giận gầm nhẹ: “Biểu đệ, cậu có thể để cho món đồ chơi của mình tiếp khách được rồi đấy!”
Trong giọng nói người nam nhân kia mang theo một tia khinh thường cùng châm chọc!
Đặt di động một chỗ khác, tay Tôn Kết Vũ bấm nút phóng thanh, lời của Đằng Tú rõ ràng truyền vào trong tai nam tử dưới thân hắn.
Nam tử kia hơi ngẩn ra, sắc mặt trong nháy mắt trướng đến đỏ bừng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.