Đằng Tú thoáng nâng mi: “Tôi sẽ tận lực! Song có thể thành công hay không, tôi cũng không dám cam đoan! Nga, đúng rồi! Mấy ngày trước, tôi gặp cậu, ông ấy nhờ tôi chuyển cái này cho cậu, nói cô bé này là đối tượng hẹn hò cuối tuần này!” Móc tấm ảnh mỹ nữ từ trong túi áo, đặt vào trên bàn thờ Tôn gia, nụ cười trở nên tà mị: “Hy vọng tổ tiên Tôn gia có thể phù hộ lần xem mắt của cậu lần này thành công! Cũng không nên để cho cô gái thứ 169 này thất vọng!” Xoay người đi ra ngoài cửa. Trong nháy mắt đóng cửa lại, như đã dự tính trước người phía sau, một tiếng rống dài: “Cút!” Lồng ngực Tôn Kết Vũ tức giận mà phập phồng, giận dữ xé nát tấm hình trên bàn. “Lão cha hỗn đản, luôn luôn giới thiệu bạn gái cho mình, mình đâu phải xấu xí đến nỗi không tìm được bạn gái, chẳng qua là trước mắt chưa nghĩ tới việc kết giao bạn gái mà thôi!” Bên ngoài, Đằng Tú đang dựa cửa, tiêu sái nghe trộm! Khóe miệng y khẽ nhếch, hai tên biểu đệ này, đều thú vị như thế! Ngồi dậy, đem toàn bộ coi như chưa từng phát sinh mà bước ra khỏi nhà tổ Tôn gia. Đằng Tú đón một chiếc taxi ở đầu đường, trực tiếp trở lại biệt thự của Tôn Nhất. Xuống xe, vài bước đi tới cửa chính, tay thon dài đưa ra, muốn nhấn chuông cửa, nhưng trong chớp mắt động tác liền ngừng lại. Đằng Tú suy nghĩ một chút, buổi sáng vừa cho Tôn Nhất một chút phiền toái, nếu cứ như vậy tuỳ tiện gõ cửa tính tình cáu kỉnh của biểu đệ sẽ phun trào a! Khẽ mỉm cười một cái, vén lọn tóc vướng trên trán ra sau tai. Nhẹ nhàng nhảy một cái, trèo qua tường rào, rón ra rón rén nhìn xung quanh, quả nhiên cửa chính vẫn là cái dạng bị tàn phá như cũ, trong lòng nghi ngờ: “Thật là kỳ quái, bình thường Tôn Nhất rất chịu khó, hôm nay sao không sửa cửa lại nhỉ?” Vượt qua tường rào, nhảy đến trong sân, nhẹ nhàng bước đến gần cửa sổ, dự định nhìn trộm tình huống bên trong một tí. Lưng dán sát vào vách tường, cẩn cẩn dực dực thò đầu ra, lại phát hiện màn cửa đã buông xuống. Trong phòng, Tôn Nhất đang chơi đến bất diệc nhạc hồ, nhưng Bạch Mộc lại liên tục kêu gào thảm thiết, theo cửa sổ truyền ra, lọt vào tai Đằng Tú, chỉ cảm thấy tình hình có gì đó không đúng. Y cấp tốc từ cửa chính xông vào, Không Thái ở trong phòng khách, nghe được động tĩnh từ kết đèn thò đầu ra, thấy Đằng Tú đằng đằng sát khí, căn bản không dám tiến lên ngăn cản, chuyện đã xảy ra hôm nay rất kỳ hoặc, cậu rất sợ hãi! Đằng Tú chạy vội tới cửa phòng ngủ, một cước đem cánh cửa đá văng, cảnh bên trong khiến y giật mình! Chỉ thấy Bạch Mộc bị treo ngược lên, cơ thể do ngoại lực tác động mà đông đưa, cậu lạc giọng kêu to, chửi ầm lên! Nhưng Tôn Nhất vẫn rất không đứng đắn, dáng vẻ ác ma! Trong lòng Đằng Tú căng thẳng, chẳng lẽ là bởi vì chuyện hồi sáng này, cho nên biểu đệ mới có thể trừng phạt Bạch Mộc như thế? Y hét lớn một tiếng: “Biểu đệ, cậu đang làm gì?” Xông lên trước, hai tay ôm lấy Bạch Mộc, cởi dây thừng rồi đặt cậu xuống! Tôn Nhất ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới Đằng Tú sẽ xông vào phá hỏng không khí như vậy, vẻ mặt tức khắc trở nên khó coi: “Cậu ta là đồ chơi của tôi, tôi thích chơi thế nào, cùng anh chẳng liên quan!” “Làm sao không quan hệ? Anh nói rồi, đây là món đồ chơi anh muốn!” Gương mặt tuấn tú của Đằng Tú tức giận. Trong lòng Bạch Mộc khốn quẫn giãy khỏi ôm ấp của y, hét lớn: “Ai là món đồ chơi? Các ngươi mới là đồ chơi!” Hổn hển quay trở lại giường, động tác giống như một đứa bé đáng yêu sinh khí mà mặc lại quần áo, che đi cơ thể đang thẹn thùng. Cậu vừa mặc vừa lảm nhảm: “Món đồ chơi món đồ chơi, chẳng lẽ mình không có tên à?” Lại không để ý đến, hai người sau lưng sớm đã lửa giận cuồn cuộn, giằng co lẫn nhau. Mặc quần áo tử tế. Bạch Mộc xoay người. Thấy biểu tình âm lãnh căm thù lẫn nhau của Tôn Nhất và Đằng Tú, bỗng nhiên cảm thấy một trận rùng mình, vội vàng bay lên phía trước giải thích: “Đằng Tú, học trưởng, các ngươi không nên như vậy được không? Thật ra thì…..! “Ra ngoài!” “Ra ngoài!” Lời còn chưa nói hết, hai người đang giằng co đồng thanh kêu lên hai tiếng. Bạch Mộc liền cảm thấy một trận nổi nóng, hét lên: “Tôi mặc kệ!” Thở hồng hộc bay ra ngoài cửa, ba một tiếng đóng mạnh cửa. Cậu tựa cửa tâm tình sa sút, lẩm bẩm: “Cái gì chứ! Lúc lạnh lúc nóng, còn món đồ chơi gì đó nữa! Các người mới là đồ chơi!” Tức giận quay đầu lại, hướng phía cửa liếc xéo! Trong kết đèn, Không Thái nghe được thanh âm của Bạch Mộc, ánh nến thoắt cái dấy lên, từ bên trong bay ra, giọng nói non nớt: “Bạch Mộc ca, em thấy hết rồi, đại ca ca đối với anh thật là quá đáng, tại sao có thể đối xử anh như vậy!” Cậu nắm chặc quả đấm nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, khuôn mặt trẻ con nóng giận cũng vô cùng đáng yêu. Bạch Mộc bất mãn nhìn chằm chằm Không Thái! Vì sao cậu ta lại cao hơn a? Bạch Mộc rất là khó chịu! Nhưng mà, khi nghe xong lời của Không Thái, vẻ mặt nhất thời đỏ bừng. Thấy hết toàn bộ là có ý gì? Chẳng lẽ là thấy mình và học trưởng làm loại sự tình con nít không nên nhìn kia? Bạch Mộc chột dạ nghĩ, theo bản năng lau mồ hôi trên trán! Không Thái mù tịt hỏi: “Bạch Mộc ca, đây là đang lau mồ hôi sao?” “Gì, có ý gì?” Không hiểu tại sao Không Thái hỏi như vậy. “Anh quên sao, chúng ta đã sớm chết rồi, căn bản không thể đổ mồ hôi! Thói quen lúc còn sống của Bạch Mộc ca còn chưa bỏ sao?” Vẻ mặt hồn nhiên của trẻ nhỏ. “Việc này, ha ha!” Lúng túng cười. “Không bằng ca chuồn đi!” Không Thái đột nhiên nói một câu kinh người. Bạch Mộc hơi sửng sờ, “Vì sao?” “Bởi vì ca là người tốt, em không muốn ca bị người khi dễ!” Cậu bé ngây thơ nói. Bạch Mộc bỗng nhiên có cảm xúc không tả thành lời, tiến lên ôm lấy Không Thái, như muốn ôm vào trong ngực, lại phát hiện mình so với cậu ta còn nhỏ, căn bản ôm không được, sự thật như sấm đánh đả kích cậu, nhất thời trở nên ủ rũ không phấn chấn. Mệt mỏi hư thoát hỏi Không Thái: “Không Thái sợ Tôn Nhất ca ca như thế, sao bản thân không trốn đi?” Không Thái cúi đầu, mang theo một tia đau buồn mà nói: “Em vốn nên hồn phi phách tán, là Tôn Nhất ca ca dùng linh lực bản thân truyền cho em, mới sinh tồn được, em và anh ấy đã kí khế ước chung thân, cả đời hầu hạ Tôn Nhất ca ca, và con cháu của anh ấy nữa!” Bạch Mộc nở nụ cười, nắm lấy tay nhỏ bé mập đô đô của Không Thái, ôn nhu nói: “Tôn Nhất ca ca là người tốt, y sở dĩ kí kết khế ước chung thân với em, là sợ tương lai em không có linh lực ngoại giới cung cấp, sẽ biến mất! Tuổi thọ loài người cũng không có kéo dài bằng u linh nga!” “Tôn Nhất ca ca là người tốt thật ạ? Hôm nay anh ấy thật đáng sợ!” Không Thái chần chừ một chút. “Ừ! Là một người tốt không ai có thể so sánh được! Trước kia Không Thái không phải là vẫn luôn luôn được y chiếu cố sao? Em phải tin tưởng phán đoán của mình!” Bạch Mộc vuốt ve đầu nhỏ của cậu, an ủi. Nghe được câu nói trấn an, trong lòng Không Thái vẫn khó hiểu, dùng ánh mắt tò mò nhìn Bạch Mộc: “Thế nhưng em thấy Tôn Nhất ca ca đang khi dễ anh!” Ngượng ngùng cười: “Là anh tự nguyện!” Không Thái vẫn không hiểu như cũ, con ngươi to tròn trong veo như nước nghi hoặc theo dõi cậu. Bạch Mộc bất đắc dĩ: “Em lớn lên liền hiểu, không bằng chúng ta đi ra ngoài phơi nắng đi! Mặc dù u linh chúng ta sợ ánh mặt trời, bất quá thỉnh thoảng phơi nắng cũng thật thú vị!” Đang nói, cửa phía sau thình thịch vang một tiếng, tất cả nổ tung, Bạch Mộc và Không Thái đều bị nổ bay! Tôn Nhất và Đằng Tú, đang ở trong phòng đánh nhau! Tôn Nhất trong tay cầm bộc phá phù, ném loạn đầy nhà! Đằng Tú không rành âm dương thuật, nhưng thể thuật lại đặc biệt tốt, y tránh trái né phải, từng cái từng cái một. Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! … Bạo phá liên tiếp, trong phòng chiến hỏa bay tán loạn, bốn vách tường bị nổ tràn ngập khói lửa, rách tả tơi, ngay cả cái tủ bên cạnh cũng bởi vì Tôn Nhất loạn vứt phù chú mà vỡ nát! Từng mảnh gỗ vụn văng tùm lum! Bạch Mộc và Không Thái đều không có gì đáng ngại! Tuy rằng Không Thái bị bắn bay, nhưng do có kết đèn che chắn, rất nhanh nhẹ nhàng quay về bên trong, lăn đến một góc an toàn nhất, tránh né chiến hỏa. Bạch Mộc thấy vậy cũng hướng kết đèn chui vào theo, cậu lại không giống Không Thái có thể ở trong kết đèn, có thể tự do co rút cơ thể, trốn vào. Vóc người giống như trẻ nít, lúc này lại có vẻ vô cùng to xác, ngay cả đầu Bạch Mộc cũng không chui vào lọt! Thình thịch! Lại một tiếng vang thật lớn, một vụ nổ khác phía sau Bạch Mộc nổ tung! “A!” Cậu quát to một tiếng, cái mông nhất thời bị ảnh hướng, vỡ vụn thành khối lớn! “Này! Hai người chiến xong chưa? Đều là thân huynh đệ, có thù hận lớn như vậy à?” Bạch Mộc cũng không nhịn được nữa, xoay người, bức xúc mà hướng về phía bọn họ! “Ha ha ha, đã lâu không đánh thống khoái như vậy!” Cuộc chiến giữa Đằng Tú và Tôn Nhất cuối cùng cũng dừng lại, song song ngã vào đống hỗn độn trên đất, thoải mái cười to. Này, cái này là tình hình gì đây? Bọn họ không phải là đang đánh sao? Đầu óc Bạch Mộc trở nên mơ hồ! Tiếng cười qua đi, Đằng Tú đứng lên, kéo biểu đệ Tôn Nhất lên, hướng Bạch Mộc ôn hòa cười nói: “Tôn Nhất đã đem chuyện của các ngươi nói cho anh biết!” Quay đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, đối Tôn Nhất nói nghiêm túc: “Anh sẽ không buông tay Bạch Mộc! Từ hôm nay trở đi, anh sẽ ở nơi này!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]