Hôm sau, ánh mặt trời rực rỡ trực tiếp xuyên qua cửa sổ, ấm áp chiếu lên trên mặt giường.
Bạch Mộc vẫn ngủ say như cũ, Đằng Tú đã tỉnh lại, vui vẻ nhìn gương mặt khả ái của nhân nhi trong lòng, y có chút không muốn rời giường.
Sân sau trong biệt thự, Tôn Nhất niệm chú cả đêm, hiện giờ vẫn còn đang niệm. Quá trình chuyển hoá u linh thành thức thần phi thường phức tạp, Không Thái trải qua một lần thoát thai hoán cốt đau đớn, cậu ta rống cả đêm, bây giờ bởi vì bùa chú dấu ấn nguyền rủa trên người tăng thêm mà đau đớn không chịu nổi, sớm không còn sức lực kêu la, ở bên trong nửa chết nửa sống đau khổ giãy giụa.
Tôn Nhất và Đằng Tú cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đối với biểu ca, hắn hiểu rõ hơn hết so với bất luận kẻ nào.
Y luôn luôn dậy sớm, sở thích lớn nhất chính là gây phiền phức cho hắn, hôm nay đã đến giờ nào rồi, Đằng Tú sao vẫn không xuất hiện gây rắc rối, trong lòng Tôn Nhất cảm thấy rất kỳ lạ. Mặc dù nỗi nhớ với Bạch Mộc chiếm đa số, chuyển hoá thức thần nhất định phải hấp thu thiên địa linh khí thiên nhiên, trình tự này chẳng qua là mới bước đầu, nhưng tuyệt không có thể xem thường!
Tôn Nhất cố gắng tập trung tinh thần và thể lực, không thèm nghĩ gì khác nữa!
Trong phòng, Đằng Tú vẫn nằm ỳ trong ổ chăn. Đối với tình hình bên ngoài của biểu đệ, tiến hành tới đâu, cũng có chút hiếu kì. Nhưng, y càng cảm thấy hứng thú với Bạch Mộc trong lòng hơn, một cánh tay y ôm chặt cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-boi-hoc-truong-di-bat-quy/1309950/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.