Loảng xoảng! 
Tung lên một cước đem đại tinh tinh sau lưng đạp bay! 
Tốc độ cực nhanh, không để y kịp phản ứng, động tác mạnh mẽ, càng khiến y khó tin! 
Đám người đằng sau, vừa thấy tình huống không ổn, cả kinh thất sắc, chạy lên phía trước, đỡ y đứng lên. 
Bạch Mộc cũng ngạc nhiên không ít, tình hình bây giờ là sao đây? Trong đầu rối loạn! 
Bên cạnh đại tinh tinh, một tên trong đội hỏi: “Mày không sao chứ!” 
“Không sao!” 
Đại tinh tinh trời sinh tính hay sỉ diện, bụng bị đạp rất đau, lại chỉ xoa vài cái tượng trưng, đối với đồng đội cố cười: “Tao khoẻ lắm, chút sức này không đáng gì!” 
Lúc này tất cả mới thở phào nhẹ nhõm. 
Thân ảnh của Tôn Nhất càng đi càng xa. 
Bạch Mộc lấy lại tinh thần, tuy là rất buồn bực, nhưng, không giải thích được cũng rất khó hiểu việc Tôn Nhất bỗng lạnh nhạt, hết sức mờ mịt gãi đầu, hô to: “Uy! Học trưởng chờ em một chút!” Đi theo! 
Mặt mũi đại tinh tinh vặn vẹo cứng còng chịu đau, nhìn bóng lưng phía xa, trong lòng thầm than: Thật không nghĩ tới, Tôn Nhất lại là nhân vật lợi hại như thế, xem ra có thời gian cậu ta đã chơi bóng! 
Tôn Nhất bên này, Bạch Mộc ngốc ngốc lôi kéo ống tay áo Tôn Nhất hỏi: “Học trưởng, có chuyện gì xảy ra vậy?” 
Tôn Nhất lạnh lùng nhìn cậu, lông mày tuấn lãng nhíu chặt, cho thấy đang rất khó chịu! 
“Học trưởng! Học trưởng!?” Truy nguyên, một bên bay một bên hỏi. 
Bạch Mộc đi theo bước đi Tôn Nhất bất tri bất giác bay tới cửa thay quần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-boi-hoc-truong-di-bat-quy/1309946/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.