Dịu dàng, môi kề sát lời nói chầm chậm vang lên có thể thấm vào tâm hồn: “Không nên phản kháng ta! Ngươi vô pháp phản kháng!”
Lúc này Bạch Mộc mới ý thức được, mình bị người ta khống chế!
Cánh môi nóng bỏng của Đằng Tú một lần nữa hướng chỗ sâu trong miệng dò xét, trong đầu cảm thấy đầu lưỡi Đằng Tú như liếm đến cuống họng bản thân, cái loại vừa cảm thấy nóng bỏng lại nhiệt tình này, mang theo một chút tắc nghẽn, khiến cậu không có cách nào hít thở.
Hồi lâu, Đằng Tú mới nhớ đến mà rời khỏi cái miệng của cậu, khóe môi được hôn mang theo một cổ lửa nóng tham lam liếm liếm một chút, bởi vì mới vừa hôn nồng nhiệt mà thanh âm trở nên khàn khàn: “Nói cho ta biết, ngươi tên là gì?”
Mới không cần nói cho ngươi! Bạch Mộc bị loại ác ý này ràng buộc, trong lòng căm tức chống cự.
“Nói cho ta biết!” Đôi ngươi tử sắc xinh đẹp một lần nữa lóe ra ánh sáng màu tím đạm nhạt.
Không nói! Tức chết ngươi! Bạch Mộc ác liệt nghĩ, cơ thể lại không tự chủ được làm ra phản ứng, khóe miệng hé ra hợp lại, Đằng Tú nở nụ cười vui vẻ, cứng nhắc đáp lại: “Bạch… Mộc…!” Giọng nói ôn hòa tựa như lấy lòng!
Này! Đây không phải là ta nói! Tiểu ác ma trong lòng Bạch Mộc ôm đầu hò hét. Chính là, cơ thể hoàn toàn bị khống chế, căn bản không thể tự chủ!
“Nga? Vẫn có ý thức chống cự sao? Tiểu u linh rất ngoan cường nha!” Yêu nghiệt Đằng Tú, trong mắt ý cười trêu đùa vừa hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-boi-hoc-truong-di-bat-quy/1309932/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.