Người đi đường rất nhiều, tiếng kèn ô tô liên tục inh ỏi bên tai, thời tiết mùa hè vốn đã nóng hầm hập, khiến người ta uể oải không phấn chấn, nhưng có Bạch Mộc bên cạnh để chọc ghẹo, Tôn Nhất lại thấy mùa hè này đặc biệt đẹp! Ngay cả tiếng động lớn tiếng ồn ào trên đường phố cũng trờ thành âm thanh vui tai, giống như gia vị thêm vào cuộc sống!
Ngẩng đầu lên, đưa tay che khuất ánh mặt trời thiêu đốt, nhìn bầu trời xanh biếc chỉ có vài đám mây, cảm thán cuộc sống tươi đẹp: “Mùa hè thật tuyệt!”
Rõ ràng là câu nói khen ngợi, nghe vào tai Bạch Mộc, lại cho cảm giác giống như là hắn đang than khổ? Bởi vì, thời tiết nóng như thiêu đốt thế này đối u linh mà nói một chuyện thống khổ, quá nhiều dương khí, sẽ làm cơ thể u linh trở nên rất suy yếu, cho nên rất nhiều u linh đều thích hoạt động về đêm!
Bạch Mộc bay tới một bóng râm dưới gốc cây liễu ven đường, lượn tới lượn lui nhánh cây trên đầu, vừa hưởng thụ bóng mát, vừa oán trách: “Thật là quá đáng! Dĩ nhiên để mình phơi nắng dưới ánh nắng gay gắt, mấy tên âm dương sư quả nhiên chẳng ai tốt tính!” Cậu cơ hồ quên mất, Tôn Nhất cũng không phải âm dương sư, hắn chẳng qua là tinh thông các loại âm dương thuật!
Hai người lại đi tới tiệm cơm của tỷ đệ kia!
Đi vào trong quán, Bạch Mộc đặc biệt vui vẻ, từ lâu cậu đã muốn gặp hài tử kia rồi, rốt cuộc hôm nay có thể thấy y.
Quán cơm vẫn lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-boi-hoc-truong-di-bat-quy/1309930/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.