Sáng sớm hôm sau, Tôn Nhất liền gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm, xin phép nghỉ nửa tháng, ở nhà hết lòng chiếu cố Bạch Mộc hư nhược, chuyện của Không Thái cũng hóa thành bọt nước! 
Cuối tháng có bài thi, vì không để mình rớt môn, hắn luôn luôn thừa dịp thời gian nhàn hạ mà tự học khoá trình. 
Bạch Mộc ước chừng ngủ một tuần, trong lúc đó mèo đen cũng đã hoàn toàn hồi phục, vì bù đắp lòng áy náy đối với Bạch Mộc, cùng bày tỏ cảm kich đối sự cưu mang của Tôn Nhất, nó không rời đi, mà là một mực ở trong phòng cùng Tôn Nhất cùng nhau chăm sóc Bạch Mộc. 
Ánh nắng chói chang của mùa hè, bên ngoài tiếng ve sầu huyên náo, trong phòng coi như cũng mát mẻ. 
Bạch Mộc ngủ tương đối thư sướng cuối cùng cũng tỉnh lại bên cạnh Tôn Nhất, mở ra mắt to xinh đẹp, ánh nhìn đầu tiên là thấy khuôn mặt anh tuấn của Tôn Nhất. 
Giấc ngủ khiến cậu cảm thấy tinh thần và thể lực thật thoải mái, vươn người, dùng sức duỗi người, chỉ cảm thấy thắt lưng có một tiểu tử có lông thật mềm mại, theo bản năng sờ sờ ngực, phát hiện nó lại là con mèo cắn mình, trước khi ký ức kinh khủng cùng với đau đớn như địa ngục kia, bây giờ hồi tưởng lại. 
Bạch Mộc nhảy dựng lên, sợ đến toàn thân lạnh như băng, cậu dính chặt vào mặt tường, động tác quá mạnh làm mèo đen một ngày một đêm canh giữ cậu mà mệt mỏi tỉnh dậy. 
Mèo con chớp đôi mắt to, biết là mình dọa Bạch Mộc, ủy khuất liếc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-boi-hoc-truong-di-bat-quy/1309926/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.