Màn đêm buông xuống.
Vầng trăng lên cao, treo trên bầu trời hoàng thành, vừa trắng vừa sáng, nhưng mãi mãi cô đơn.
Đèn đuốc trong ngoài Hoàng thành nối với đèn đóm nhà dân, miếu tự ngoài thành kéo dài vô tận, hợp thành chốn đô hội vĩ đại nhất trong trời đất.
Mà dải bờ sông Tần Hoài trăng hoa, không có đêm tối tô điểm vào đó càng làm triều Đại Minh thêm phần phồn hoa.
Vầng trăng chiếu sáng, bầu trời lấp lánh vô số ánh sao, chúng lập lòe chớp sáng trong thế giới thuần một màu tuyết trắng như đang cúi đầu nhìn rồi ngẩng lên kể lại những chuyện đẹp đẽ sẽ xảy ra tại tầng cao nhất của Tiếp Thiên lâu, chúng tấu lên khúc nhạc vĩ đại của sự tĩnh lặng.
Dưới lầu cao thủ bố trí dày đặc, bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng ở trên lầu bảy, Tần Mộng Dao quên đi tất cả.
Đối với nàng lúc này, trên trái đất ngoại trừ Hàn Bách không còn vật khác.
Sao dời Nguyệt chuyển, thế sự xoay vần, nhân sự chuyển dời, thay đổi mãi mãi không ngừng, vô cùng vô tận, khoảnh khắc trong nháy mắt này với nàng mà nói nhưng là vĩnh viễn trường tồn.
Tinh thần nàng cùng tất cả sự vật xung quanh nhanh nhẹn nhảy múa.
Tại trong giây phút này, Tiếp Thiên lâu trở thành mộng đẹp chỉ thuộc về nàng và Hàn Bách mà thôi.
Vầng trăng cô đơn tròn vành vạnh nằm giữa vòng cung sao lấp lánh, lơ lửng nơi xa xăm, chiếu sáng thế giới được tinh lọc bời tuyết trắng này.
Nàng dùng tuệ tâm vô thượng cảm thụ và lắng nghe nhịp điệu không lời từ bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-vu-phien-van/3911843/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.