Trong một tửu điểm lâu đời sát đường, tại một gian phòng cao quý, Chân Tố Thiện ân cần rót rượu cho Hàn Bách, rồi nâng chén nói: "Một chén này là chúc mừng chúng ta gặp mặt."
Hàn Bách vui vẻ uống xong, ngạc nhiên nói: "Nghe giọng của tiểu mỹ nhân, giống như luôn nôn nóng muốn gặp ta, phải không?"
Chân Tố Thiện bỏ chén rượu xuống, quyến rũ nói: "Đúng vậy! Từ khi Tố Thiện bước chân vào Trung Nguyên, liền luôn muốn gặp ngươi, nhìn xem ngươi có thể làm Tố Thiện say mê hay không."
Hàn Bách rất kinh ngạc, nhịn không được gãi gãi đầu.
Chân Tố Thiện muôn vẻ phong tình lườm hắn, hơi sẵng giọng: "Đầu ngươi rất ngứa sao?"
Hàn Bách bối rối thu tay lại, cười khổ nói: "Không phải ngứa, mà là đau xót, bởi vì đến bây giờ ta còn không rõ nàng làm sao để bắt ta? Cũng không biết lời nàng thật hay giả? Ta chưa bao giờ gặp qua nữ nhân cao thâm khó lường như nàng. À! Có lẽ Trần quý phi có thể so cùng nàng."
Thần sắc Chân Tố Thiện ảm đạm, than khẽ, trán hơi động, nhìn cảnh tượng náo nhiệt ngoài đường.
Hàn Bách nhịn không được trong lòng run rẩy, đưa tay qua, cầm lấy ngoán tay mềm mại của nàng: "Bảo bối láu lỉnh, chúng ta không phải là địch nhân sao? Vì sao, một chút địch ý ta cũng không phát hiện được ở nàng. Nếu mà tình ý của nàng là giả, vậy không phải ta bị nàng hại chết vẫn không biết gì?"
Chân Tố Thiện vừa để hắn cầm lấy tay ngọc, toàn thân lập tức mềm nhũn, yếu ớt liếc hắn, cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-vu-phien-van/3911793/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.