Mấy người Càn La thoát khỏi Trường Giang. Để tránh địch nhân, Càn La đặt Tống Nam trên vai, Thích Trường Chinh thì cõng Tống Mị, đề khí hướng kinh sư cắm đầu mà chạy.
Đi một mạch hơn mười dặm, mới thả chậm cước bộ, xác minh lại địa thế và phương hướng.
Công lực Càn La dù sao cũng thâm hậu hơn Thích Trường Chinh nhiều nên cố ý đi mau hai bước, để cho đôi nam nữ thì thầm ngọt ngào với nhau.
Tống Mị không hề kiềm chế để thân thể áp sát trên lưng ái lang. Những ngượng ngùng e thẹn không kìm nén lại được kích thích bởi tiếp xúc thân thể khiến cho nàng tim đập như hươu chạy, hô hấp gấp gáp, trong bối rối lại cảm giác mất hồn.
Càn La chuyên chọn nơi hoang vắng mà đi. Trên đường cỏ dại mọc đầy, hiển nhiên lâu dài không ai đi qua.
Thích Trường Chinh theo sát phía sau. Hắn quay lại hỏi Tống Mị: "Vừa rồi có không?"
Tống Mị áp khuôn mặt thanh tú tới trước, cười duyên nói: "Có chàng bảo hộ, Mị Mị đương nhiên không sợ."
Thích Trường Chinh trào dâng khí phách hộ hoa cứu mỹ nhân, đầu hơi nhích sang bên, áp sát vào mặt nàng nói: "Ta có chuyện muốn thương lượng cùng Mị Mị."
Tống Mị thốt một tiếng nũng nịu biểu thị thoải mái rồi nói: "Nói đi! Đối với người ta cần gì phải ấp a ấp úng. Còn không biết Mị nhi toàn bộ nghe lời chàng sao?"
Thích Trường Chinh áy náy: "Nguyên nhân là ta sợ nàng sẽ mềm yếu mà nhân nhượng ta, cho nên mới cho nàng có thể tìm cách cự tuyệt."
Tống Mị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-vu-phien-van/3911780/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.