Tín Châu phủ nằm về phía bắc Động Đình hồ bên cạnh Trường Giang. Trong một ngôi nhà, Phương Dạ Vũ, Lý Xích My, Do Xi Địch, Cường Vọng Sanh, Liễu Diêu Chi, năm người cùng một mỹ nữ y phục hoa lệ ngồi quanh một cái bàn tại giữa sảnh đường ăn cỗ ổ yến. Mỹ nữ này không ngừng bật lên những tràng cười dài êm ái, lông mày như mùa xuân trên núi, ánh mắt long lanh như nước hồ thu, phong thái yểu điệu, đáng tiếc trên gương mặt ngọc thiếu chút huyết sắc, thành ra có chút xanh xao, nhưng lại làm cho nàng có riêng một phong thái hư nhược xinh đẹp, tạo thành mị lực dị thường.
Sáu người yên lặng ăn ổ yến. Trước tiên Phương Dạ Vũ hướng sang mỹ nữ cười ôn nhu, mỹ nữ cũng mỉm cười tương báo. Mặt ngọc hơi ửng ráng hồng làm gương mặt nhợt nhạt của nàng đặc biệt câu hồn động phách.
Phương Dạ Vũ nhìn thấy ngây người ngẩn ngơ, rồi thu nhiếp tinh thần hỏi: “Cường lão! Thương thế của người thế nào rồi?”
Cường Vọng Sanh bình hòa nói: “Nhiều lắm ba ngày, ta hoàn toàn khôi phục trở lại.”
Do Xi Địch than: “Những ngày không có ngươi thật khó khăn, bây giờ tốt hơn rồi”. Mọi người đều xuất hiện vẻ vui mừng, hai người này hợp tác đã quen rồi, khi liên thủ uy lực bội tăng. Ngay Phạm Lương Cực cũng để bọn họ đánh cho phải trốn vào rừng, mới biết hai người này cùng một chỗ lợi hại hơn nhiều. Đêm đó, lúc vây công Thích Trường Chinh, nếu có y, bảo đảm Thích Trường Chinh sẽ không thoát được.
Phương Dạ Vũ chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-vu-phien-van/3911737/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.