Liệt Chấn Bắc chậm rãi: “Chủng ma đại pháp muốn luyện thành phải có ba điều kiện, đó là người mang Ma chủng, người làm lư đỉnh và người dẫn Ma chủng, tức là Ma mai”. Dừng một lúc lão tiếp: “Trước hết, người mang Ma chủng phải đạt đến cảnh giới có thể tự xuất nguyên thần mới đủ tư cách mượn lư đỉnh để gieo giống. Các người đã biết, người mang Ma chủng chính là Bàng Ban, còn lư đỉnh là Hành Liệt rồi”. 
Phong Hành Liệt thở gấp: “Còn Ma mai phải chăng là Cấn Băng Vân?”. 
Liệt Chấn Bắc gật đầu: “Theo Chủng ma đại pháp nguyên bản thì Ma mai là một vật chứ không phải một người. Vật đó có thể là một miếng ngọc, một chiếc khăn hay một binh khí có chứa tinh thần và sức mạnh của người mang Ma chủng, làm cho giữa người đó và lư đỉnh nhân nảy sinh một mối liên hệ cảm ứng kỳ diệu, cho dù lư đỉnh nhân có đi đến chân trời góc bể cũng không thoát khỏi sự khống chế tinh thần của người mang Ma chủng. Xem thế đủ biết, người có thể tu luyện mật pháp này không ai không phải là cao nhân, cả võ công và trí tuệ đều đến mức tuyệt đỉnh...”. 
Cốc Thiến Liên đưa tay nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của Phong Hành Liệt. 
Liệt Chấn Bắc ngửa cổ cười khan, đoạn lắc đầu nói: “Phương cách dùng người làm Ma mai, lấy tình làm dẫn để liên kết nguyên thần giữa người mang Ma chủng và lư đỉnh nhân, quả thật là một sáng tạo độc đáo của Bàng Ban, khá khen cho hắn nghĩ ra được diệu pháp này! Có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-vu-phien-van/3911700/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.