Tô Miểu đã từng luyện viết chữ rất nhiều, chữ viết của cô rất vuông vắn, giống như phong cách cư xử chừng mực của cô từ nhỏ đến lớn.
Cũng từng luyện qua hành thư, nhưng vẫn luôn viết không được tốt, với tính cách kỷ luật của Tô Miểu, rất khó để viết hành thư theo phong cách tự do và thanh lịch.
Ngoài ra, cô viết chậm, từng nét từng nét đều phải tuân theo quy tắc của thư pháp, vì vậy hành thư thực sự không phù hợp với cô.
Nhưng “Lan Đình Tập Tự” lại là “Thiên hạ đệ nhất hành thư”.
Cô không thể phỏng theo phong thái tự do của Vương Hi Chi, vì vậy chỉ có thể sử dụng phương pháp ngu ngốc, đó là thông qua việc không ngừng luyện viết, để đạt đến mức độ thành thục nhất có thể.
Cả buổi chiều, không biết đã luyện qua bao nhiêu trang giấy, trên mặt Tô Miểu lấm tấm mồ hôi.
Cô buộc phải viết xong “Lan Đình Tập Tự” trong vòng 8 phút, chiều hôm nay là cơ hội duy nhất cho cô luyện tập cùng Tần Tư Dương.
Cô nhìn ra cửa sổ, bầu trời bát ngát.
Cô lau mồ hôi, khống chế đôi tay run rẩy rồi tiếp tục viết.
Cửa phòng sách bị đẩy ra nhẹ nhàng, Tô Miểu nghe thấy tiếng bước chân, ngỡ là Tần Tư Dương đến, không ngẩng đầu: “Tôi có thể khống chế trong vòng mười phút rồi, tôi sẽ tiếp tục luyện, nhất định không có vấn đề gì. Những giấy luyện bỏ phế… cậu tính giá, tôi chuyển cho cậu.”
Người kia vẫn không đáp, đi đến phía sau cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ung/2547357/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.