Tần Tư Dương mang đàn đến phòng học, chuẩn bị tốt cho việc gảy đàn.
Nhìn thấy một mình cậu ở trên sân khấu, giáo viên ngữ văn tò mò hỏi: “Tần Tư Dương, bạn cùng nhóm của em đâu rồi?”
“Hôm nay chỉ có một mình em biểu diễn.” Cậu ta dừng một chút, rồi nói: “Nhưng Tô Miểu cũng giúp đỡ rất nhiều trong công việc chuẩn bị...’’
Lời chưa dứt, Tô Miểu đột nhiên bước vào lớp, hai má ửng hồng, lồng ngừng phập phồng: “Em ở đây ạ.”
Tần Tư Dương thấy vẻ mặt cô như vậy, nhất định là có ý khác, khẽ cau mày, dùng ánh mắt cảnh cáo Tô Miểu —— đừng làm loạn.
Tô Miểu lấy hết can đảm, hít một hơi, lớn tiếng nói: “Em muốn mời các bạn học đến bãi cỏ của Hồ Tâm Đình để thưởng thức màn biểu diễn đàn tranh của Tần Tư Dương, còn có thể tận hưởng ánh nắng, gió mát.”
Vừa dứt lời, lớp học như bùng nổ ngay lập tức.
Một số nam sinh không thể đợi thêm nữa, vừa đặt sách xuống liền nhảy dựng lên, chỉ muốn bay ra khỏi lớp càng sớm càng tốt.
Nhưng cũng có vài nữ sinh tỏ vẻ không hài lòng——
“Không phải cậu ta vẫn luôn luyện viết chữ sao, làm trò gì thế chứ.”
“Được rồi, thèm quan tâm cô ta làm trò gì chắc, tôi không muốn ra ngoài chút nào.”
“Nắng gắt như vậy, phơi đen tôi mất thôi…”
…
Tô Miểu nhìn các học sinh, chân thành khẩn cầu: “Nhờ cả vào mọi người.”
“Không muốn đi, vả lại cũng sắp hết tiết rồi.”
“Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ung/2547349/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.