Ánh trăng rất sáng, nhiệt độ không khí vào ban đêm lại thấp dưới không độ.
Vườn hoa sau khách sạn, những bông tuyết trắng như bông gòn rơi xuống phủ đầy hai bên đường rải sỏi, tạo thành một lớp dày.
Tô Miểu vừa che đầu vừa đi về phía trước, dưới chân đạp lên những cành lá khô héo, trong đêm khuya tuyết rơi yên tĩnh phát ra những tiếng giòn vang.
Trì Ưng đuổi theo cô, đưa tay nắm chặt lấy tay cô ---
"Chạy cái gì?"
"Không muốn để ý đến cậu nữa."
"Xem ra là tớ đã chọc cậu giận rồi."
Khóe môi Trì Ưng lộ ra một nụ cười lạnh: "Đến thành phố Kinh rồi mà không nói với tớ, giả vờ lấy cớ đưa đồ để hỏi rõ địa chỉ nhà tớ, lén đến để kiểm tra sao? Lớp trưởng này, trước kia tớ không nhìn ra cậu còn có khả năng làm Holmes đó?"
Tô Miểu thấy anh lại tấn công ngược lại mình, thì tức đến mặt cũng đỏ bừng lên, chỉ là cái miệng ngu ngốc này của cô, lời giải thích chỉ đành nghẹn lại trong cổ họng chẳng nói được câu nào, đưa tay đẩy anh: "Tôi không muốn nói chuyện với cậu, tránh ra đi!"
Trì Ưng bị cô đẩy mạnh như vậy, cơ thể anh vẫn không nhúc nhích, nhưng bởi vì đang bị cảm mạo nên hô hấp khó khăn, anh càng cảm thấy tức giận hơn.
Anh không hề đuổi theo nữa, Tô Miểu đi mấy bước, thì dừng lại, thở phì phò trừng mắt nhìn anh.
Trì Ưng cúi đầu rút ra một điếu thuốc, sườn mắt sắc bén như ánh trăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ung/2547270/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.