Tô Miểu nhớ đến hôm qua Trì Ưng tìm cô mượn chứng minh nhân dân.
Cô nghĩ anh sẽ dùng nó trong quán cà phê Internet cùng với Đoạn Kiều và đám nhóc chưa đủ tuổi vị thành niên đó, nên cô cho anh mượn mà không suy nghĩ nhiều.
Ai ngờ được… đây lại là một bất ngờ ngọt ngào.
Cô cẩn thận vuốt ve tấm vé tàu màu xanh nhạt, nước mắt gần như chực trào.
Tô Miểu chưa bao giờ xa mẹ lâu như vậy, mỗi ngày khi Tô Miểu về nhà, nhìn căn phòng nhỏ trống rỗng, cô rất thất vọng, cô thực sự nhớ mẹ.
Tô Thanh Dao là người thân duy nhất của cô trên thế giới này, vốn dĩ không cha nên cô luôn cảm thấy bất an, khi còn nhỏ, cô thường lén lút lên giường ôm mẹ ngủ khi mẹ đang ngủ.
Cho dù Tô Thanh Dao có mắng mỏ hay hung dữ với cô như thế nào, Tô Miểu vẫn yêu người phụ nữ xinh đẹp khờ dại này.
“Ngày mai nhớ dậy sớm, chín giờ gặp ở trạm Tây.”
Dứt lời, Trì Ưng chuẩn bị đi ra ngoài với quả bóng rổ trong tay, Tô Miểu nhanh chóng nắm lấy ống tay áo của anh.
Anh quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên định của cô gái.
“Trì Ưng, tớ sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho cậu.”
Anh nghe thấy sự chân thành trong lời nói của cô gái, món quà này đã chạm vào trái tim cô.
Trì Ưng nâng cằm cô, đầu ngón thô ráp xoa xoa, ý vị thâm sâu: “Bất cứ chuyện gì, gồm những gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ung/2547251/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.