🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

(*) Chương trước Tô Miểu gọi Hi Lâm là chị vì lịch sự, từ chương này sẽ đổi xưng hô từ chị-em giữa Tưởng Hi Lâm và Tô Miểu thành tớ-cậu.



Tô Miểu ở lại phía bắc trong suốt bốn năm.



Mùa đông ở phương bắc, tuyết không ngừng rơi dày đặc, băng giá ngàn dặm, thực sự rất lạnh, gần như là loại cảm lạnh mà cô không thể chịu nổi.



Cô luôn mang theo hũ tro cốt của Tô Thanh Dao bên mình và thường mơ thấy mẹ. Trong giấc mơ, mẹ vẫn mặc bộ đồ ngủ bằng lụa bóng mượt, những đường cong uyển chuyển của người phụ nữ hiện ra trước mắt.



Cô dựa vào quầy, la mắng Tô Miểu, nói rằng cô không có lòng hiếu thảo khi đưa bà đến một nơi lạnh lẽo như vậy, uổng công nuôi dưỡng cô lớn như vậy, xem ra sau này không hy vọng sói nhỏ mắt trắng này phụng dưỡng rồi.



Tô Miểu tỉnh dậy với đôi mắt ngấn lệ.



Đúng vậy, mẹ không thích sự bao la, rộng lớn của phương bắc, không chịu được sự khô khan, bụi bặm nơi đây. Bà ấy là một người phụ nữ mảnh khảnh lớn lên ở vùng đất ấm áp và ẩm ướt ở phía nam, sợ nóng và lạnh.



Tô Miểu suy nghĩ, có lẽ cô nên về nhà rồi.



Cô nộp đơn xin học cao học, với thành tích học tập hàng đầu, các bài luận văn được đăng trên các tạp chí quan trọng, giải thưởng về thư pháp và viết văn mà cô đã giành được trong những năm qua, có dư khả năng học cao học tại trường, nhưng Tô Miểu vẫn quyết định

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ung/2547240/chuong-67.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.