Hai anh em Mục gia ly khai nhà lớn, Mục Khải Dung vẫn trầm mặc mở miệng nói: “Gia gia đối với Tiểu Lục là có ý gì?”
“Có ý gì?” Mục Khải Hoa tự tiếu phi tiếu nhìn Mục Khải Dung, “Nếu như Tiểu Lục chỉ là trợ lý hoặc là bằng hữu của em họ, gia gia nhất định sẽ rất thưởng thức y, thế nhưng y lại cùng em họ….” Đừng nói gia gia không dễ dàng tiếp nhận, ngay cả hắn khi đó biết được việc này, cũng là tâm tình mâu thuẫn như thế. Vừa thưởng thức tài hoa của Lục Thừa Dư, vừa thầm hận em trai mình sao lại cùng một người nam nhân ở một chỗ.
Hắn biết một ít phú nhị đại trong thế gia, cũng có mấy người thích chơi trò bao nuôi nam nhân, thế nhưng ai cũng được, cố tình lại là em họ hành sự quy củ của hắn, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền kinh hãi toàn quốc. Ngay trước toàn quốc come out không nói, còn ở sân bay vì Lục Thừa Dư đánh người, còn nói ra mấy lời kia.
Không có chân chính thích qua người nào hắn không rõ tâm tình của Nghiêm Mục lúc ở sân bay, thế nhưng việc đã đến nước này, hắn tôn trọng lựa chọn của Nghiêm Mục, đem Lục Thừa Dư trở thành người trong nhà mà đối đãi. Người của Mục gia bình thường làm việc tuy rằng nhìn như nơi nơi phân rõ phải trái, nhưng trên thực tế trong xương người Mục gia đều có tật xấu bao che khuyết điểm.
Phía sau Lục Thừa Dư có người giở trò hắn cũng biết, thế nhưng hắn thật không ngờ lá gan người kia càng lúc càng lớn, thậm chí ngay cả Mục gia cũng dám tính toán vào. Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt của hắn sinh ra vài phần lãnh ý, nói với Mục Khải Dung bên người: “Khải Dung, em nói xem người đứng sau này, có phải nghĩ người Mục gia chúng ta cũng ước gì Lục Thừa Dư gặp chuyện không may không?”
Chuyện giữa Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư, nếu xuất hiện ở trong thế gia, sẽ huyên náo long trời lở đất, người sau lưng chỉ sợ cũng nghĩ Mục gia không muốn thấy Lục Thừa Dư, cho dù bọn họ hạ thủ với Lục Thừa Dư, Mục gia bên này cũng sẽ thờ ơ lạnh nhạt. Đáng tiếc những người này nghĩ lầm rồi, Mục Khải Hoa hắn tuy rằng tâm tình bất định, thế nhưng lại cố ý nhìn Lục Thừa Dư thuận mắt. Hiện tại có người dự định hại Lục Thừa Dư trên máy bay, hắn không ra tay thì thật xin lỗi tính tình của hắn.
“Trên chuyến bay, có hơn mười người có thân phận khả nghi,” Mục Khải Dung lấy điện thoại ra kiểm tra tin tức người khác gửi cho mình, “Em có chút thắc mắc, người mưu tính Lục Thừa Dư lẽ nào không phát hiện Lục Thừa Dư không lên máy bay sao?”
“Vậy cũng do tiểu Lục phúc lớn mạng lớn, vô số trùng hợp cứu mạng của y,” Mục Khải Hoa ngồi ở trong xe, nhìn phong cảnh biến đổi ngoài cửa, “Anh nghe nói lúc đầu Lục Thừa Dư đã an bài xe đến sân bay, trước khi đi bởi vì Tần đạo có ý tốt để trợ lý lấy xe đi tiễn, về sau xe nửa đường xảy ra vấn đề, bọn họ liền đổi xe taxi, ai biết xe taxi cũng bị trục trặc. Bên kia số lượng xe chạy nhiều bao nhiêu em cũng biết, trừ phi là phía chính phủ muốn kiểm tra một chiếc xe, bằng không thì âm thầm theo dõi thật đúng là không thể được, cũng không phải đang đóng phim a.”
Mục Khải Dung vẫn cảm thấy có cái gì không đúng, nếu như đối phương theo dõi Lục Thừa Dư, vì sao không nghĩ tới việc lắp đặt thiết bị theo dõi. Hay là….. Lục Thừa Dư vẫn luôn âm thầm phòng bị?
Mục Khải Hoa giống đoán được hắn đang suy nghĩ gì, khẽ cười một tiếng: “Nghe nói đứa con riêng kia của Nghiêm gia cũng không chiếm được thứ gì tốt trên người Tiểu Lục, em nói lòng cảnh giác của một người cao như vậy, có dễ dàng bị người mưu hại không?”
Mục Khải Dung há miệng, nhớ lại lần đầu tiên thấy Lục Thừa Dư, khi đó hắn đi gọi Nghiêm Mục tham gia tiệc rượu do mẹ hắn tổ chức, ngôn hành cử chỉ của Lục Thừa Dư hết sức dễ dàng khiến cho người ta sản sinh hảo cảm, ngay cả lúc pha cà phê, còn bỏ một khối đá vào trong ly cà phê nóng hổi. Khi đó Lục Thừa Dư mới vừa làm trợ lý không bao lâu là có thể đem những chi tiết này làm tốt như vậy, đủ thấy đây là một người có tâm tư thập phần tinh tế.
Lục Thừa Dư bị hai anh em Mục gia đàm luận hiện tại đã về tới nhà, lần này quay về chính là tiểu biệt thự y cùng Nghiêm Mục thường ở, gần một tháng chưa có về nhà, hoa hồng bên trong vườn đã nở, nhưng vì trời đã tối, nương theo ngọn đèn y không thấy rõ hoa nở có bao nhiêu đẹp.
Trương Trạch Vân đem hai người đưa đến nhà, thấy thời gian không còn sớm, biết giữa hai người nhất định sẽ có rất nhiều lời muốn nói, cho nên ở trong phòng khách ngồi một hồi rồi rời đi.
Chờ Trương Trạch Vân vừa ly khai, bầu không khí giữa Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục liền thay đổi, y đưa tay vuốt ve vết nhăn giữa chân mày Nghiêm Mục, lại bị Nghiêm Mục kéo tay lại.
Trải qua sinh tử cùng ly biệt trong thời gian ngắn, tình cảm giữa hai người ở dưới động tác này đột nhiên bạo phát. Cái gọi là nhất niệm nhi tình khởi, tình thâm nhi dục chí, đó chính là nước chảy thành sông, tình hoa nở rộ. (Lời tác giả: Đoạn này thỉnh bổ não, ta chỉ có thể viết đến đây) (Lời của editor: ta hựn!!!!!)
Lăn qua lăn lại một phen, hai người đến phòng tắm tắm, không cẩn thận đốt lửa, vì vậy lại tới một lần. Chờ Lục Thừa Dư nằm dài trên giường, đã qua ba giờ sáng, vốn là rất mệt, y đột nhiên cảm thấy không mệt nhọc nữa, y từ đầu giường lấy laptop, đăng nhập weibo của mình, liền thấy phía trên có 100 ngàn lượt chia sẻ cùng bình luận, tất cả đều là bạn trên mạng follow y nhắn lại chúc y cùng với Nghiêm Mục hạnh phúc.
“Nhìn bình luận nè, đều là chúc chúng ta hạnh phúc,” Lục Thừa Dư đem laptop dời về phía Nghiêm Mục, vỗ cánh tay hắn để hắn cũng sang đây xem.
Nghiêm Mục đưa đầu tới, sau khi nhìn nói: “Cho nên, chúng ta không thể để cho mọi người thất vọng được.”
Lục Thừa Dư cười một tiếng, tiếp tục lướt Weibo, liền thấy Weibo đứng đầu có tiêu đề là”Tổng tài Hoa Đỉnh vì người yêu rơi lệ ở sân bay “, trang đầu là về chuyến bay gặp tai nạn. Y nhìn người bên cạnh, sau đó mở ra weibo này ra xem.
Trong weibo, ảnh chụp viền mắt Nghiêm Mục đỏ lên, thần tình hoảng hốt đập vào tầm mắt Lục Thừa Dư, vừa nhìn một cái y liền ngây dại. Y chưa bao giờ nghĩ tới Nghiêm Mục sẽ có một mặt chật vật như vậy, thậm chí y cũng chưa bao giờ nghĩ tới Nghiêm Mục sẽ có lúc rơi lệ. Nhưng khi nhìn tấm hình này, y đột nhiên bừng tỉnh, cho dù Nghiêm Mục có thân phận gì, có dạng tính cách gì, thì mình chính là uy hiếp của hắn.
Y chợt ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Mục, thấy ánh mắt hắn né tránh, hiển nhiên thật không ngờ sẽ bị Lục Thừa Dư thấy được ảnh chụp, cho nên trong lúc nhất thời hơi xấu hổ.
“Chụt.” Lục Thừa Dư kéo cổ hắn, ở môi hắn hạ một nụ hôn, cũng không nói gì, nhưng so với bất luận ngôn ngữ nào đều có vẻ hữu lực hơn.
Một lát qua đi, Nghiêm Mục thấy Lục Thừa Dư vẫn còn xem Weibo, vì vậy mở miệng nói: “Ngày mai chúng ta nghỉ một ngày, ngày kia rồi hãy đi làm.”
“Được, vừa lúc em cũng có một số việc muốn làm,” Y nhìn tin tức có liên quan đến chuyến bay gặp nạn trên màn hình, sau khi thở dài liền đóng trang tin tức lại, “Ngày mai anh đi cùng với em đi.”
“Được, ngủ đi,” Nghiêm Mục sờ sờ cổ Lục Thừa Dư, không biết là vô tình hay là cố ý, ngón trỏ chạm vào nơi có vết hôn.
Lục Thừa Dư tự tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, đem laptop đặt vào trên tủ đầu giường, “Ngủ thôi.”
Nghiêm Mục bất động thanh sắc đem chăn của mình đá xuống đất, sau đó chui vào chăn đang đắp ở trên người Lục Thừa Dư, sau đó đưa tay vỗ vỗ cái chăn hai người đang đắp chung, “Ngủ ngon.” Còn thuận tiện làm mặt nghiêm chỉnh hôn một cái lên mặt Lục Thừa Dư.
Mặt không thay đổi chơi xấu, đó cũng là vô lại được không?
Lục Thừa Dư không phải là không chú ý tới Nghiêm Mục mờ ám, bất quá nghĩ đến ngày hôm nay Nghiêm Mục bị kinh hách, trong lòng mềm nhũn, cũng không quản Nghiêm Mục chen chúc với mình, nhắm mắt lại chỉ chốc lát sau liền trầm trầm ngủ.
Nghiêm Mục chậm rãi mở mắt ra, nhìn người bên cạnh mình ngủ say, sau một lúc lâu mới lần thứ hai nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau hơn mười giờ Lục Thừa Dư mới tỉnh lại, Nghiêm Mục bên cạnh đã sớm tỉnh, hai người rửa mặt, nhất tề đứng ở trước gương, nhìn vết hôn trên cổ, Lục Thừa Dư mở miệng cười nói: “May là bây giờ là mùa đông, nếu không chúng ta đi ra ngoài nhất định sẽ bị người vây xem.”
Nghiêm Mục trầm mặc không nói, chỉ là sau khi Lục Thừa Dư thay đồ xong ra cửa, liền đưa cho y một cái khăn quàng cổ màu đen trắng.
Sau khi Lục Thừa Dư nhận lấy, liền thấy Nghiêm Mục cũng cầm một cái khăn quàng cổ màu sắc giống vậy quấn lên cổ mình, y cười híp mắt nhìn Nghiêm Mục làm chuyện mờ ám, vươn tay đem một bộ găng tay đưa cho hắn.
Sau khi hai người quần áo chỉnh tề liền ra cửa, trực tiếp đến sân bay, sau khi biết được công ty máy bay sẽ bồi thường, Lục Thừa Dư quyết định cho thêm người gặp nạn mỗi người hai trăm ngàn tiền mặt. Y không đi gặp thân nhân của người bị nạn, chỉ đem quyết định này thương lượng với nhân viên công tác, không ngoài dự đoán của y, trên chuyến bay lần này, có hơn mười người là rất nhiều năm chưa về nhà hoặc là người không cha không mẹ.
Những người này hầu như đều là người không nghề nghiệp, thậm chí còn có mấy người đã từng có tiền án, Lục Thừa Dư hiểu được, có lẽ những người này chính là người sẽ đối phó với y. Mặc kệ những người này có mục đích gì, nét mặt Lục Thừa Dư đều không lộ thanh sắc, sau khi đem danh ngạch bồi thường đưa cho nhân viên công tác, liền rời sân bay.
Y không đi gặp thân nhân người gặp nạn, là bởi vì lo lắng những người đó sau khi thấy y, tâm tình sẽ càng thêm kích động. Dù sao y lúc đầu cũng đi chuyến bay này, kết quả bởi vì vận khí tốt, tránh được một kiếp. Vận may lớn như thế, rơi vào trong mắt họ, đơn giản chính là một loại đả kích. Y không muốn đi làm loại chuyện xát muối lên vết thương, còn không bằng điệu thấp xử lý.
Thân nhân người gặp nạn vốn đã nhận được thông báo tiền bồi thường, ai biết xế chiều hôm đó chợt nghe tin tức, nói là có người hảo tâm quyên tặng cho mỗi người 200 ngàn. Trên máy bay tổng cộng có mấy trăm hành khách, vậy số tiền này chính là 50- 60 triệu, đến tột cùng là ai bạo tay như vậy?
Sau khi các phóng viên nghe được đều nhanh chóng hỏi thăm tin tức mới nhất, ai biết ngay cả thân nhân người gặp nạn cũng không biết người quyên tặng là ai. Vì vậy những người này bắt đầu hỏi thăm các ban ngành liên quan, thậm chí tiến hành các loại suy luận, cuối cùng cho ra kết luận, người có khả năng quyên tiền nhất chính là người may mắn không có đi chuyến bay kia – Lục Thừa Dư.
Khi tin tức Lục Thừa Dư là người đầu tư《Tiểu Điểu Tung Cánh》bị lộ ra, tất cả mọi người đều biết Lục Thừa Dư là người có tài sản hơn chín con số. Thế nhưng thường những người có tiền cũng rất yêu tiền, lần này xuất ra 50 -60 triệu, thật đúng là làm cả đám người sợ rớt cằm.
Có người nói y là bởi vì mình may mắn thoát thân, cho nên dùng tiền mua an lòng; cũng có người nói y đây là cảm ơn ông trời, cho nên mới đồng tình với thân nhân người gặp nạn. Cũng có người nói y muốn gây scandal, nhưng mà loại ngôn luận này vừa đi ra, rất nhanh bị vô số người cười lạnh nói kẻ phát ngôn câu kia có ngon cũng cầm 50-60 triệu ra tạọ scandal đi, nhất thời loại ngôn luận này rất nhanh liền tiêu tan thành mây khói.
Người ngoài thấy thế nào, Lục Thừa Dư căn bản không quan tâm, đối với y mà nói, y chỉ muốn trợ giúp một chút về kinh tế cho những người mất đi thân nhân của mình, thế thôi.
Y không phải thánh mẫu, mà là tán thành một câu nói, đó chính là nghèo chỉ lo thân mình, giàu kiêm luôn thiên hạ. Huống chi, nếu như y lần này xảy ra chuyện, dù có bỏ nhiều tiền hơn nữa, cũng sẽ làm Nghiêm Mục thương tâm khổ sở. Bây giờ, còn có chuyện gì tốt hơn so với còn sống sao?
Y nhìn Nghiêm Mục ngồi ở bên cạnh mình, cười một tiếng.
Còn có chuyện gì tốt đẹp hơn so với sống cùng với người mình yêu chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]