Lục Thừa Dư thật không ngờ đi ra ngoài chơi cũng có thể gặp được bạn học. Y nhìn Trần Nhã trang điểm trước mắt, chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi, đối phương đã rút đi không ít ngây ngô khi ở trường, từ từ chuyển biến thành nhân sĩ xã hội. Đời trước y chưa từng thích qua cô gái nào, nhưng riêng Trần Nhã y vẫn rất thưởng thức, không kiêu không nóng nảy, biết mình muốn gì, sau này cô cũng có một cuộc sống hạnh phúc.
“Mấy tháng không gặp, xem ra gần đây cậu rất tốt nha,” Trần Nhã lui ra phía sau một bước, quan sát Lục Thừa Dư từ trên xuống dưới, cười nói, “Mấy ngày hôm trước mẹ tớ còn đang khen cậu, nói cậu bình thường hay gọi điện hỏi thăm sức khỏe của bà và ba tớ, so với con gái ruột còn tốt hơn nhiều.” Gần đây cô hay đi công tác, lúc trở về liền nghe mẹ của mình khen Lục Thừa Dư biết săn sóc ra sao, khiến cho cô là con cũng cảm thấy xấu hổ.
“Mỗi lần gọi điện thoại dì đều rất có tinh thần, nghe dì như vậy thì tớ rất yên tâm.” Lục Thừa Dư biết tính cách của dì Đỗ – mẹ của Trần Nhã, đời trước lúc y khó khăn nhất, dì và chú Trần đều nấu cơm cho y ăn, trước khi y chết họ vẫn còn lo lắng về việc hôn nhân của y.
Bị Lục Thừa Dư chọc cho cười, Trần Nhã gật đầu nói: “Tính tình mẹ tớ chính là như vậy, nếu không phải chúng ta không có duyên phận, chỉ sợ địa vị của cậu còn hơn cả tớ nữa.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-trach-huu-du/2742043/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.