Buổi tối sau khi ba người thương lượng ngày mai phải ứng đối làm sao để không đắc tội với ZF nơi đó xong liền đều tự trở về ngủ.
Lúc Lục Thừa Dư đi ra phòng Nghiêm Mục, Trần Cẩn và Lương Đức Hữu đã không còn ở trên hành lang. Nhưng mà hai người kia chắc cũng không muốn thấy y, song phương đều chán ghét lẫn nhau, ít gặp thì tốt hơn.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người Lục Thừa Dư đến lầu dưới ăn cơm. Ở khu tự chọn, mới phát hiện Lương Đức Hữu đứng ở bên cạnh mình, y cười nhỏ giọng nói: “Lần này Lương tiên sinh là tới tham gia đấu thầu sao?”
Lương Đức Hữu xuy cười một tiếng, cũng không nhìn Lục Thừa Dư: “Thế nào, cậu không dám theo Lương thị đấu sao?”
“Lương tiên sinh không biết bây giờ tôi đang làm ở Hoa Đỉnh Quốc Tế nổi danh trong nước sao?” Y lấy hai cái bánh bao soup bỏ vào đĩa, không nhanh không chậm thở dài, “Những năm gần đây mặc dù Lương thị phát triển nhanh, nhưng so với Hoa Đỉnh chúng tôi mà nói, vẫn là kém xa lắm. Có Hoa Đỉnh ở đây, Lương tiên sinh nhất định sẽ một chuyến tay không thôi.”
“Hoa Đỉnh thì tính là gì?” Lương Đức Hữu cười lạnh, “Đoạn thời gian trước giá cổ phiếu còn ở mức thấp nhất, còn không biết xấu hổ theo Lương thị tranh sao?”
“Thế nhưng Hoa Đỉnh là đại gia tộc truyền thừa nhiều năm, tục ngữ nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa,” Lục Thừa Dư buông cái kẹp, tự tiếu phi tiếu liếc Lương Đức Hữu một cái, “Có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-trach-huu-du/2742031/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.