Trải qua một tháng tu chỉnh, bên trong Hoa Đỉnh vốn bất an chậm rãi trở lại tiến độ bình thường, bởi vì thay đổi nhân viên ở mức độ lớn, cho nên nhân viên lưu lại cũng phá lệ nghiêm túc hơn, tiền lương phúc lợi ở Hoa Đỉnh cũng coi là hạng nhất, mọi người ra bên ngoài, không phải là vì lăn lộn kiếm cơm sao, chén nào nhiều cơm nhiều thịt, chén cơm đó càng có nhiều người.
Lúc đầu Lục Thừa Dư tiến vào Hoa Đỉnh, bạn học trong trường nghe được tin tức có người thấy đáng tiếc cũng có kẻ thấy hả hê, nhưng mà mắt thấy tình thế Hoa Đỉnh chậm rãi ổn định, không ít người lại bắt đầu cảm khái, không hổ là nhân vật phong vân trong trường, ánh mắt thật là đủ xa.
Chỉ cần Hoa Đỉnh có thể trở lại bình thường, như vậy Lục Thừa Dư nhất định sẽ được trọng dụng, ưu thế này có thể sánh bằng với các công ty lớn khác. Phải biết rằng, người người đều thích những lời ‘hoạn nạn thấy chân tình’ gì gì đó.
Lục Thừa Dư không có hứng thú quan tâm bạn học khác thấy thế nào, đối với y mà nói, nếu đời trước cách nhìn của những người này không quan trọng, thì đời này lại càng thêm không trọng yếu.
“Tiểu Lục, bên dưới công ty mới mở một nhà hàng Trung Quốc, chị được mấy thẻ ưu đãi, cho cậu hai thẻ này,” Một nữ đồng nghiệp đi tới bên người Lục Thừa Dư, đem hai thẻ ưu đãi đặt vào trên bàn làm việc của y, “Bánh bao súp cậu mua cho chị hai ngày trước mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-trach-huu-du/2741994/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.