Chương trước
Chương sau
Thấy Công chúa Hoa Dung đã bắt đầu thong thả ăn cơm, Phùng Viên Viên cũng cầm đũa, lướt qua một vòng những món bày trên bàn và gắp miếng sườn heo kho tàu.

Đây là thịt sườn đó nha, đời này bé chỉ được ăn vài lần, sau khi bà Lý qua đời thì bé không còn được ăn thịt nữa.

Bụng đói thật sự, Phùng Viên Viên ăn cơm ngon lành, thoắt cái là hết một chén cơm, còn xin Vi Vân bới thêm chén nữa.

Mặc dù trông cô bé nhỏ xinh nhưng bộ dáng chuyên chú ăn cơm lại cực kỳ giống một bé sói con đói lả, thỉnh thoảng còn thấp thỏm trộm nhìn Công chúa vài lần.

Lần đầu tiên Công chúa Hoa Dung thấy một đứa bé như vậy.

Những hoàng tử công chúa lớn lên cùng nàng đều giống y nhau, từ nhỏ đã bị ma ma trong cung dạy dỗ đủ loại lễ nghi, chỉ là cách cầm đũa thôi đã phải mất rất nhiều thời gian để học.

Trong cung...

Bỗng nhiên hết muốn ăn, Công chúa Hoa Dung buông đũa. Doanh Nguyệt thấy vậy thuần thục bưng tới nước trà, hầu hạ Công chúa súc miệng.

Phùng Viên Viên cũng dừng lại theo bản năng.

Công chúa Hoa Dung bảo Vi Vân: “Chờ con bé ăn no thì dẫn nó tới Đào Nhiên đường nghỉ ngơi.”

Nói xong, Công chúa Hoa Dung đi vào phòng trong.

Phùng Viên Viên nhìn thức ăn đầy bàn, bé ăn rất nhiều, Công chúa gần như không động đũa.

“Công chúa vẫn thường ăn uống không ngon miệng, không liên quan đến muội, cứ ăn tiếp đi.” Vi Vân nhẹ nhàng trấn an.

Phùng Viên Viên tiếp tục ăn cơm, trong lòng thầm lo lắng cho Công chúa. Công chúa quá gầy, tuy rất đẹp nhưng qua một thời gian dài sẽ dễ dàng sinh bệnh.

Đáng tiếc hiện tại đâu tới phiên bé đi khuyên.

Ăn xong, Vi Vân dẫn Phùng Viên Viên đến Đào Nhiên đường.

Đào Nhiên đường ở ngay phía sau phòng chính của Công chúa, vị trí này thông thường là nơi ở của trẻ nhỏ sau khi hai vợ chồng chủ nhân sinh con.

“Công chúa sắp xếp cho muội ở gần vậy chứng tỏ người rất thích muội. Muội đừng suy nghĩ lung tung, cứ an tâm mà hưởng phúc.”

Khi tú nương đến đo kích cỡ cho Phùng Viên Viên, Vi Vân nhỏ giọng chỉ bảo.

Phùng Viên Viên gật đầu.

Chờ cô bé chui vào chăn, Vi Vân trở về bên cạnh Công chúa hầu hạ.

Phùng Viên Viên đắp tấm chăn mới mềm mại thơm tho, lắng tai nghe tiếng bước chân biến mất trong viện.

Phủ Trấn Nam Vương.

Về sau nơi này chính là nhà mới của mình.

Công chúa sẽ giữ mình ở đây mãi sao?

Không ai có thể nói cho bé biết đáp án.

Trong nỗi lo được lo mất, mí mắt Phùng Viên Viên càng lúc càng nặng trĩu.

Ngoài cửa sổ, đêm hè vừa buông xuống.

Trước cửa vương phủ, Trấn Nam Vương Chu Ôn và Nhị gia Chu Độ vừa từ quân doanh trở về, trước sau nhảy xuống tuấn mã.

Trần Kính sớm chờ suốt một ngày.

Chu Độ bĩu môi, mấy năm nay Trần Kính chỉ phụ trách an toàn cho Công chúa Hoa Dung, chắc chắn hôm nay Công chúa lại làm ra chuyện gì nên Trần Kính cần bẩm báo với huynh trưởng.

“Đại ca nghỉ sớm nhé, đệ về phòng trước.”

“Ừ.”

Em trai đi rồi, Chu Ôn cũng trở về phòng.

Các gã sai vặt đã chuẩn bị nước tắm ở gian phòng phía tây, Chu Ôn ngồi ở gian phía đông, vừa uống trà lạnh vừa nghe Trần Kính thấp giọng bẩm báo về chuyến đi Thương Sơn hôm nay của Công chúa Hoa Dung.

Chu Ôn là phiên vương võ tướng, sở hữu diện mạo vô cùng tuấn tú, dáng ngồi đoan chính trông nho nhã như một văn nhân.

“Vương gia, có cần thuộc hạ phái người đi tra một chút về lai lịch của con bé kia không ạ?”



“Không cần, nếu con bé nói như vậy, lão Lý và Mai gia xác định là người thật.”

“Chẳng lẽ Vương gia cũng tin tưởng con bé có thể mơ thấy điềm lành hay xui xẻo?”

“Công chúa tin không?”

“Công chúa chỉ nói, là thật hay giả không quan trọng. Tuy nói như thế nhưng lỡ như con bé này được người phái tới với mưu đồ quấy rối Công chúa hoặc Vương gia...”

“Đường đường là Vương gia và Công chúa, phải sợ một con bé bảy tuổi hay sao?”

Trần Kính:...

Hắn cảm thấy lời này khá quen tai.

Đúng rồi, năm đó khi Hoàng Thượng đáp ứng tấu chương cầu hôn của lão Vương gia đưa Công chía Hoa Dung tới Ninh Châu, trước đêm động phòng hoa chúc, lão Vương gia càng nghĩ càng không yên tâm, cảm thấy Công chúa Hoa Dung có thể là mỹ nhân kế do lão Hoàng đế tỉ mỉ bố trí. Mục đích đưa Công chúa đến đây có thể là chuẩn bị ám sát Thế tử yêu quý của ông vào đêm động phòng, hoặc là chuẩn bị thổi gió bên tai Thế tử yêu quý một thời gian dài, xúi giục Thế tử nguyện trung thành với triều đình.

Lúc ấy Vương gia vẫn là Thế tử đã nói thế nào?

“Nhi tử đường đường là một võ tướng, chằng lẽ phải sợ một mỹ nhân yếu ớt hay sao?”

Nói một cách thoải mái tự tin, kết quả thế nào?

Phủ Trấn Nam Vương trấn giữ toàn bộ phủ Ninh Châu, đã có hai mươi vạn quân Chu gia kiêu dũng thiện chiến, lại là nơi hiểm yếu làm lá chắn chống đỡ ngoại bang và triều đình.

Khi Công chúa Hoa Dung tới Ninh Châu, vốn nên là một quân cờ tùy người bài bố, ấy mà dưới sự dung túng của Vương gia đã khiến Công chúa có địa vị cực kỳ tôn quý không người nào dám khinh thường!

- ------------

Trời còn chưa sáng tỏ, Chu Ôn dậy sớm luyện kiếm, mặc bộ y phục luyện công trắng thuần, động tác nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi.

Hành lang đi thông tới hậu trạch bỗng vang lên tiếng bước chân hối hả, Chu Ôn chậm rãi thu kiếm, quay người nhìn xem.

Là một nha hoàn nhị đẳng của Công chúa Hoa Dung tên Họa Bình. Thấy Vương gia, Họa Bình vội cúi đầu hành lễ.

Chu Ôn: “Hấp tấp như thế, xảy ra chuyện gì à?”

Họa Bình cung kính đáp: “Hôm qua Công chúa mang về một vị Phùng cô nương, an trí ở Đào Nhiẻn đường ạ. Vừa rồi tiểu nha hoàn hầu hạ bên kia tới bẩm báo Phùng cô nương sốt nóng bỏng, Công chúa sai nô tỳ đi mời Cao Ngự y ạ.”

Công chúa Hoa Dung là nữ nhi được lão Hoàng đế thương yêu nhất, năm đó phải gả đến Ninh Châu cũng vì bất đắc dĩ. Để nữ nhi lấy chồng xa có thể sống thoải mái hơn, lão Hoàng đế ngoại trừ ban cho của hồi môn rất phong phú, còn đặc biệt điều hai Ngự y đi theo. Trong hai người đó, Cao Ngự y sở hữu y thuật cao thâm, còn Liễu Ngự y là một nữ y, trong cung đặc biệt hầu hạ nương nương và các cung phi, chuyên trị bệnh kín của phụ nữ.

Chu Ôn gật đầu: “Đi nhanh.”

Họa Bình tăng tốc rời đi.

Chu Ôn về phòng, rửa mặt thay một bộ thường phục màu thiên thanh, đi dọc theo hành lang đến hậu trạch.

Trước tiên ghé qua Phượng Nghi đường là phòng riêng của Công chúa Hoa Dung.

Trong viện, các tiểu nha hoàn đang trật tự mà lau hoa lá, đại nha hoàn Doanh Nguyệt phụ trách giám thị. Nhìn thấy Chu Ôn xuất hiện cuối hành lang, Doanh Nguyệt vội ra nghênh đón.

Chu Ôn đứng khoanh tay trước ngực, hỏi: “Công chúa tỉnh chưa?”

Doanh Nguyệt: “Vừa tỉnh rồi ạ, Công chúa đi Đào Nhiên đường thăm Phùng cô nương.”

Chu Ôn gật đầu, lập tức đi Đào Nhiên đường.

Chiều tối hôm qua Công chúa Hoa Dung mới mang Phùng Viên Viên hồi phủ, còn chưa kịp an bài thêm người hầu hạ ở Đào Nhiên đường, chỉ tạm thời điều đến hai tiểu nha hoàn. Lúc này một đứa đi xuống bếp lấy nước, một đứa quỳ ở nội thất.

Công chúa Hoa Dung ngồi ở mép giường, một tay ấp lên trán Phùng Viên Viên đang hôn mê, trán cô bé nóng bỏng khiến nàng nhíu mày.

“Nóng đến như vậy chắc hẳn ban đêm đã phát bệnh, ngươi không vào xem xét?”

Nàng thu tay, nhìn về phía tiểu nha hoàn đang quỳ trước mặt.

Tiểu nha hoàn run bần bật, dập đầu nhận lỗi: “Nô tỳ ngủ quá say, xin Công chúa trách phạt.”

Vi Vân đứng ở bên cạnh, ủ rũ nói: “Cũng do lỗi của nô tỳ, nô tỳ đã quên giao phó cẩn thận.”

Công chúa Hoa Dung nhắm mắt.

Nàng sinh trong hoàng gia, trước ba tuổi có nhũ mẫu ở cùng phòng để ân cần chăm sóc, từ khi ba tuổi đến lúc cập kê, tuy nhũ mẫu ngủ ở gian bên cạnh nhưng ban đêm vẫn vào phòng xem xét vài lần, phòng ngừa nàng bị đau đầu nhức óc.

Nếu Phùng Viên Viên là con của nàng, không cần nàng phân phó, bọn nha hoàn sẽ tự động chăm sóc tỉ mỉ.

Nhưng trong mắt tiểu nha hoàn thậm chí cả Vi Vân, Phùng Viên Viên chỉ là một cô nhi tầm thường do nàng mang về, đâu thể nào đáng giá hao phí nhiều tâm tư.



“Lui ra đi.”

Công chúa Hoa Dung lạnh lùng nói.

Tiểu nha hoàn thấp thỏm bất an cáo lui.

Công chúa Hoa Dung lại nhìn Phùng Viên Viên, chỉ thấy má cô bé đỏ bừng, hàng mi cong vút nhắm chặt che lấp đôi mắt ngây thơ khiến người thương xót.

Gian ngoài vang lên tiếng bước chân trầm ổn, Công chúa Hoa Dung ngẩng đầu, thoáng nhìn Chu Ôn rồi lập tức dời đi tầm mắt.

Công chúa có thể không thèm để ý đến vị phiên vương trẻ tuổi, Vi Vân không dám thất lễ, cung kính cúi chào: "Thỉnh an Vương gia.”

Chu Ôn ừ một tiếng, bước vào đi đến trước giường.

Nằm trên giường là một cô bé gầy gò, bởi vì đang bệnh nên trông rất tiều tụy, khó khiến người để ý xem cô bé xinh đẹp hay không.

Chu Ôn cúi xuống, rút bàn tay nhỏ nhắn của Phùng Viên Viên ra khỏi chăn, đầu ngón tay thon dài đặt lên cổ tay gầy gò của cô bé, sau khi bắt mạch một lúc, Chu Ôn đắp lại chăn cho Phùng Viên Viên rồi nói với Công chúa Hoa Dung: “Chắc hẳn ở trong núi quá lâu nên bị cảm lạnh.”

Anh chàng không cần che giấu vụ Trần Kính đã bẩm báo lai lịch của Phùng Viên Viên cho mình.

Công chúa Hoa Dung cũng không thèm để ý.

Phùng Viên Viên ở trong núi năm đêm, còn trải qua một trận mưa, có thể chống được đến bây giờ mới bệnh coi như sức khỏe bé khá tốt.

“Giao cho nha hoàn chăm sóc thôi! Thân thể Công chúa quý tựa thiên kim, không nên để đứa nhỏ này lây bệnh.”

Đứng bên cạnh Công Hoa Dung, Chu Ôn nhẹ nhàng khuyên.

Công chúa Hoa Dung dường như không nghe được.

Chu Ôn cười cười, quay người rời đi.

Hai người tuy là vợ chồng nhưng quanh năm suốt tháng không thể nói với nhau mấy câu, Vi Vân đã quen với tình trạng này, cúi đầu cung tiễn.

Chu Ôn rời đi không lâu, Cao Ngự y tới nơi, bắt mạch cho Phùng Viên Viên xong cũng chẩn bệnh không khác lời của Chu Ôn.

“Vi thần sẽ viết phương thuốc, dùng trong ba ngày sẽ hạ sốt, Công chúa không cần lo lắng.”

“Được, làm phiền Cao đại nhân.”

Tiểu nha hoàn đi theo Cao Ngự y, phụ trách mua dược liệu sắc thuốc.

Công chúa Hoa Dung ở lại nơi này cũng không giúp được gì, đang chuẩn bị đứng dậy chợt thấy Phùng Viên Viên đang hôn mê cau mày khó chịu, trông rất đau đớn.

Đôi môi trắng bệch của cô bé hơi mấp máy, Công chúa Hoa Dung ghé sát vào lắng nghe, hóa ra cô bé đang gọi “Mẹ”.

Công chúa Hoa Dung chựng lại một chút, ngồi xuống lần nữa, phân phó Vi Vân: “Đi mang cái khăn ướt đến đây.”

Vi Vân vội đi chuẩn bị, thực mau bưng đến một thau đồng, thấm ướt khăn rồi vắt hơi khô.

Vi Vân định đắp khăn lên trán Phùng Viên Viên nhưng bị Công chúa Hoa Dung giành việc.

Vi Vân kinh ngạc nhìn vị Công chúa tôn quý vô song đích thân chăm sóc một đứa bé mồ côi nhặt về từ dân gian.

Khăn ướt mát lạnh, tạm thời giảm bớt cơn nóng sốt cho Phùng Viên Viên. Tuy chìm vào hôn mê nhưng bé có thể cảm nhận được có người bên cạnh, điều này khiến cô bé theo bản năng nghiêng đầu như muốn đến gần đối phương hơn.

Gò má nhỏ nhắn đỏ bừng còn vương giọt nước mắt, Công chúa Hoa Dung theo bản năng lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau cho cô bé.

Phùng Viên Viên lại ngủ say.

Công chúa Hoa Dung vẫn duy trì tư thế cúi người, ngắm kỹ càng đứa bé đáng thương được nàng mang về, trong khoảng cách gần trông cô bé càng xinh đẹp tựa châu tựa ngọc.

Thật ra nàng vẫn luôn muốn có một đứa con gái xinh xắn dễ thương, sẽ nghịch ngợm vòi vĩnh nàng quà trang sức, sẽ mềm mại dựa vào ngực nàng chu miệng làm nũng.

Đáng tiếc nàng phải kết hôn với Chu Ôn.

Sao nàng có thể sinh con đẻ cái cho một gia tộc có ý đồ mưu phản?

Trước khi rời kinh thành, nàng chính miệng xin phụ hoàng một chén thuốc tuyệt tự.

Bản thân nàng chịu khổ không có gì quan trọng, nhưng nàng không muốn đứa con của mình bị liên lụy.

Có lẽ, vận mệnh thật sự đã được sắp xếp dựa theo ý trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.