Nhược Thủy mở miệng kết thúc đề tài này: “Cửu hoàng tử, thời gian không còn sớm, bữa trưa chắc đã chuẩn bị xong rồi? Chúng ta đi dùng bữa thôi?”
Trong lòng Nhược Thủy tức muốn c.h.ế.t, người nhà họ Nhược bọn họ chưa bao giờ cầu xin con rể một lần nào, đều dựa vào bản lĩnh của chính mình để đạt được công danh và chức quan. Đó là cốt khí! Hắn không hiểu sao ông anh em cột chèo của mình lại kiếm đâu ra một chàng rể như vậy.
Hiên Viên Khuyết: “Được.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Thế là người nhà họ Nhược vây quanh Hiên Viên Khuyết rời đi.
Trương Thành Nghiệp giữ chặt Phùng Cảnh Trung, không cho hắn đi theo.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người cha vợ con rể, Trương Cảnh Trung không vui nói: “Nhạc phụ đại nhân, sao vừa rồi người lại nói như vậy? Chẳng lẽ người không hy vọng tiểu tế có thể làm quan, để Nhụy Nhi sống tốt hơn, ra cửa cũng được người ta tôn trọng sao?”
Trương Thành Nghiệp sa sầm mặt nói: “Ngươi làm như vậy đã khiến Nhụy Nhi không dám ngẩng đầu trước mặt mọi người rồi, còn tôn trọng cái gì? Ngươi thật sự hy vọng Nhụy Nhi được tôn trọng thì hãy dùng thực học thi đỗ Tiến sĩ, sau đó được triều đình phong quan, chứ không phải chỉ là một cái Tú tài nho nhỏ liền vọng tưởng làm quan!”
“Chỉ cần ta làm quan, Nhụy Nhi chính là quan phu nhân, nàng tự nhiên 'thê bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5061268/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.