Nhược Huyên không nhịn được lẩm bẩm thêm một câu: “Hơn nữa chuyện đầu hàng này một chút thành ý cũng không có, đồ các ngươi đưa cũng quá ít, bò dê 5000 con? Còn chẳng đủ cho ta dắt kẽ răng!”
Toàn bộ người trên đại điện suýt chút nữa không nhịn được mà reo hò cho Vô Ưu Quận chúa!
Nói rất đúng!
Tuy rằng Bắc Duyên quốc là nước lớn, nhưng hôm nay bọn họ đến đây với tư cách là bại tướng để nghị hòa, còn bày ra cái dáng vẻ vênh váo tự đắc là muốn làm gì? Đầu hàng thì phải có thái độ của kẻ đầu hàng.
Cầm 5000 con chiến mã và 5000 con bò dê đến để nghị hòa? Tính tống cổ ăn mày đấy à! Nước Hiên Viên bọn họ thiếu bạc để mua 5000 con bò dê và 5000 con ngựa này sao? Không biết quốc khố của bọn họ đã phải xây rộng thêm rồi à?
Bại tướng dưới tay mà còn không an phận thủ thường? Ít nhất cũng phải dâng ra một tòa thành trì mới gọi là có thành ý.
Nhị hoàng t.ử Bắc Duyên hít sâu một hơi, nếu không phải lát nữa còn muốn nói điều kiện hòa đàm, hắn đã muốn lật bàn rồi!
Nhị hoàng t.ử Bắc Duyên tức không chịu được, liền muốn lấy lại công đạo trên điều kiện hòa đàm.
Bắc Duyên quốc nguyện ý bỏ ra 5000 chiến mã thượng đẳng, bò dê mỗi loại 5000 con để nghị hòa. Nhưng nước Hiên Viên lại muốn một tòa thành trì của Bắc Duyên quốc, cộng thêm 5000 chiến mã thượng đẳng, bò dê mỗi loại 5000 con.
Điều kiện này quá hà khắc! Một tòa thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5061254/chuong-713.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.