Còn các hoàng tử, tôn t.ử đã trưởng thành chỉ cần ưng ý cô nương nào thì tặng hoa trong tay cho người đó. Cô nương đó nếu đồng ý thì nhận hoa mang về phủ, không đồng ý thì để hoa lại trước khi xuất cung là được.
Sắp xếp là vậy, nhưng nếu nhận được hoa của hoàng t.ử thì ai mà từ chối? Ai dám từ chối? Cho dù trong lòng không muốn, cũng chẳng ai dám. Đắc tội với hoàng gia, làm mất mặt hoàng gia, hậu quả thế nào ai mà biết được? Kể cả Hoàng thượng, Thái hậu không trách tội, cũng có khối đại thần nhân cơ hội chèn ép, giậu đổ bìm leo. Cho nên sẽ không có ai từ chối! Hậu quả của việc từ chối gia tộc gánh không nổi.
Thái hậu thực lòng cho phép các cô nương từ chối, dù sao hôn nhân đại sự quan trọng là lưỡng tình tương duyệt. Nhưng Thái hậu cũng hiểu đại khái sẽ chẳng ai từ chối. Huống hồ vì gia tộc, không muốn cũng phải tranh thủ! Hơn nữa gả vào nhà nào chẳng là gả? Gả vào hoàng gia còn được hưởng vinh hoa phú quý tột bậc.
Nhược Huyên đã quyết định chọn Ma Tôn, lười biếng phơi nắng, chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì.
Cao Nghiên của phủ Hộ Bộ Thượng thư, Hà Hi của phủ Công Bộ Thượng thư, Chu Nhan của phủ Vĩnh Bình Bá đều tham gia tuyển tú lần này. Các nàng thấy Nhược Huyên lười biếng ngồi đó, động cũng chẳng buồn động, không kìm được quan tâm hỏi: "Huyên Bảo, hôm nay sao muội ỉu xìu thế? Có phải không khỏe không?"
"Không có. Ta chỉ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5060807/chuong-679.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.