Thái hậu chẳng thèm để ý đến họ, bà lục trong tay áo, lấy ra một viên kẹo cho Nhược Huyên.
Nhược Huyên vội vàng bóc giấy gói, bỏ kẹo vào miệng. Nhưng kẹo cũng thấy đắng. Ô ô, kẹo cũng không át nổi vị đắng mà Hiên Viên Thần quân ban cho! Nàng không nhịn được lén giẫm chân hắn một cái.
Hiên Viên Khuyết mặt vô cảm để mặc nàng giẫm, nhưng nhất quyết không giải trừ vị đắng cho nàng. Đóa hoa này không phạt một chút thì lần sau lại tiếp tục lấy thân thể mình ra đùa giỡn. Nàng tuy có tiên thuật, nhưng trong nhân gian cũng có những loại độc lợi hại đến mức tiên thuật của nàng còn chưa kịp dùng thì đã mất mạng rồi. Cho nên bất cứ lúc nào cũng không được lấy thân thể ra đùa.
Thái y mãi vẫn chưa tới, Thái hậu thấy mẩn đỏ trên mặt Nhược Huyên chưa lặn, sốt ruột nói: "Thái y sao còn chưa tới!"
Mọi người không ai dám ho he, mới qua bao lâu chứ? Người đi mời thái y chắc còn chưa đến Thái Y Viện ấy chứ? Thái hậu vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Nhược Huyên không buông, sợ nàng không nhịn được mà gãi rách mặt, bà đau lòng hỏi: "Huyên Bảo khó chịu không? Có ngứa lắm không?"
Nhược Huyên lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Không ngứa, nhưng t.h.u.ố.c đắng quá!"
Lúc Hiên Viên Thần quân bắt mạch cho nàng đã chặn cơn ngứa rồi, nhưng mà đắng quá! Vị đắng đó cứ luẩn quẩn trong miệng không tan, đắng gấp trăm lần hoàng liên, ai hiểu cho nỗi khổ này? Nàng lại giẫm Hiên Viên Khuyết một cái nữa.
Thái hậu thấy đắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5060801/chuong-673.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.