Hà Hạnh Hoa tiếp lời: "Nhìn khắp cả kinh thành này cũng chẳng có cô nương nhà nào được đãi ngộ như vậy đâu."
Lưu thị cười nói: "Huyên Bảo mới về được ba ngày, không ngờ lại có người đến cầu hôn nhanh như vậy. Là nhà nào thế?"
Nhược Thủy trợn mắt, thổi râu mép: "Nhà nào cũng từ chối hết! Huyên Bảo nhà ta không nghị thân sớm thế đâu!"
Mấy anh em Nhược Giang đều gật đầu tán thành: "Huyên Bảo mới cập kê chưa bao lâu, không vội nghị thân, Thuyền ca nhi, con ra từ chối đi!"
Lôi bà t.ử trừng mắt nhìn mấy người đàn ông trong nhà: "Người ta nói 'hảo nữ bách gia cầu' (gái tốt trăm nhà mong cầu)! Chuyện này không thể từ chối được, đây là chuyện tốt, mau mời hết vào đây!"
Hà Hạnh Hoa gật đầu đồng tình: "Tuy Huyên Bảo còn nhỏ chưa vội, nhưng chuyện có muốn Huyên Bảo lấy chồng sớm hay không là một chuyện, còn chuyện có người đến nghị thân hay không lại là chuyện khác. Càng nhiều người đến nghị thân, càng chứng tỏ cô nương nhà mình tốt! Đến lúc đó càng được nhà chồng coi trọng."
Giang thị thêm vào: "Chứ còn gì nữa, đến tuổi cập kê mà chẳng ai thèm ngó ngàng tới thì mới đau đầu. Hơn nữa càng nhiều người đến làm mai càng tốt chứ sao! Chúng ta mới có thể chọn cho Huyên Bảo một mối tốt nhất! Cứ từ từ mà chọn."
Nghi Sơ cũng nói: "Đúng là lý lẽ này, hơn nữa bà mối cũng không thể đắc tội, nếu đuổi thẳng cổ thì người ngoài sẽ nói nhà ta kiêu ngạo, đến lúc đó chẳng ai dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5060790/chuong-662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.