"Ta thề, đứa con Tương Tương đang mang là của Chu tướng quân."
Một tia chớp giáng xuống.
"Ầm ầm ầm!"
"A!" Đàm Tương Tương sợ tới mức trốn ra sau lưng Nhược Huyên.
Tóc của Đàm thị bị điện giật cháy đen! Gió thổi qua, một lớp tro đen bay đi theo gió, lộ ra cái đỉnh đầu trắng bóng. Giây lát biến thành đầu trọc!
Chân Đàm thị mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ sờ đầu mình, nhìn lên bầu trời xanh ngắt.
Không phải chứ? Không phải chứ? Từ khi nào lời thề lại linh nghiệm thế này? Nhược Huyên khoanh tay trước ngực: "Ông trời bảo bà nói dối! Con gái bà m.a.n.g t.h.a.i không phải con của Chu công tử."
Đàm Tương Tương cuống lên: "Ngươi nói hươu nói vượn! Ta m.a.n.g t.h.a.i chính là con trai của tướng công!"
Nhược Huyên: "Được, vậy ngươi thề đi!"
Đàm Tương Tương: "......"
Nhược Huyên cười: "Không dám sao?"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Đàm Tương Tương mạnh miệng: "Ta không thề, cái t.h.a.i ta mang cũng là con của tướng công! Thiên lôi này quỷ dị lắm, ai biết có phải ngươi đang giở trò quỷ, dùng tà thuật gì đó dẫn thiên lôi tới hay không."
Nhược Huyên: "Ta làm gì lợi hại đến thế. Ngươi thấy đấy, ta đứng yên ở đây, động cũng chưa động, dùng tà thuật kiểu gì? Ta đã nói rồi, sấm sét ở kinh đô linh nghiệm lắm. Đã từng trừng trị không ít kẻ thương thiên hại lý, ai nói dối cũng sẽ không buông tha! Không chỉ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5060785/chuong-657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.