Đàm Tương Tương c.ắ.n môi dưới, tỏ vẻ chịu nhiều uất ức nhìn hắn: "Vậy chàng g.i.ế.c thiếp đi!"
Đàm mẫu dùng giọng điệu đau thương tột cùng nói: "Chu lang, ta biết thân phận chúng ta thấp hèn, không với cao nổi ngươi. Ngươi là đại tướng quân, chúng ta chỉ là dân thường. Tuy chúng ta đã cứu ngươi, nhưng ngươi nói đúng, ân tình đó coi như xóa bỏ. Không phải chúng ta muốn quấn lấy ngươi, nhưng Tương Tương đã có con của ngươi rồi. Nếu không phải Tương Tương mang cốt nhục của ngươi, chúng ta cũng sẽ không lên kinh tìm ngươi."
Chu Luật Đông vừa nghe liền phủ nhận ngay lập tức: "Không thể nào!"
Hắn luôn trong trạng thái hôn mê, những lúc tỉnh táo cũng chưa từng làm gì, sao Đàm Tương Tương có thể có t.h.a.i được? Đàm mẫu nhìn hắn chắc chắn: "Không thể nào? Ngươi thực sự cảm thấy không thể nào sao? Đêm hôm đó cách đây hai tháng ngươi đã làm chuyện gì, thật sự một chút ấn tượng cũng không có ư? Tương Tương có mang cốt nhục của ngươi hay không, tìm đại phu bắt mạch là biết! Chẳng lẽ chúng ta lại dùng lời nói dối dễ bị vạch trần này để lừa gạt ngươi sao?"
Chu Luật Đông trầm mặc. Một đêm cách đây hai tháng, hắn có một giấc mơ, trong mơ người đó là Kiều Kiều. Hắn tuy hôn mê nhưng vẫn còn chút ý thức, đó chắc chắn là mơ! Đôi mẹ con lòng dạ rắn rết này nhất định đang lừa bịp hắn!
Chu Luật Đông quát: "Ta làm chuyện gì chứ? Ta chẳng làm gì cả! Cô ta m.a.n.g t.h.a.i con hoang thì đừng hòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5060783/chuong-655.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.