Lúc này Huyên Bảo mới nhìn sang Hiên Viên Khuyết, nhưng vẫn không nói gì. Yên lặng như một đóa hoa. Hoa thì đâu biết nói.
Hiên Viên Khuyết nhìn nàng một cái: "Ra xích đu trong vườn hoa của muội ngồi ăn đi."
Nhược Huyên đá đá chân trong lòng Nhược Sơn, ý bảo mình không muốn đi bộ. Nhưng vẫn nhất quyết không mở miệng.
Hiên Viên Khuyết hiểu ý, hắn đi đến bên cạnh Nhược Sơn: "Ngũ thúc đặt Huyên Bảo lên lưng con, con cõng muội ấy đi chơi xích đu."
Đây không phải lần đầu tiên Hiên Viên Khuyết cõng Nhược Huyên. Hơn nữa Hiên Viên Khuyết cao hơn Nhược Huyên rất nhiều, Nhược Sơn yên tâm đặt Nhược Huyên lên lưng hắn.
Hiên Viên Khuyết cõng Nhược Huyên về sân của nàng, sau đó lấy sô cô la và kẹo cà phê ra.
Nhược Huyên ngồi trên xích đu, lập tức giật lấy, mở ra bóc ngay một viên sô cô la bỏ vào miệng.
Sô cô la là sô cô la đen, đắng! Nàng lập tức nhăn mặt. Nàng trừng mắt nhìn hắn đầy lên án!
Khóe miệng Hiên Viên Khuyết nhếch lên: "Sô cô la đen sẽ hơi đắng, muội nếm thử cái này xem." Ai bảo nàng chưa đợi hắn loại bỏ vị đắng đã ăn rồi.
Hắn đưa cho nàng một viên sô cô la đen đã được hắn dùng linh lực loại bỏ chín phần mười vị đắng.
Nhược Huyên lại nhận lấy, bỏ vào miệng, vị ca cao thơm nồng tan chảy trên đầu lưỡi, sô cô la mượt mà, tan ngay trong miệng, ngon tuyệt!
Nhược Huyên ăn liền tù tì năm viên, sau đó lại ăn thêm năm viên kẹo cà phê.
Hiên Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5059473/chuong-633.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.