Thái hậu không nhịn được nói đỡ cho Nhược Sơn: "Cũng không tính là gả xa, quê quán các ngươi chẳng phải cũng ở phủ Thái Bình sao? Hơn nữa Nhược gia có phủ đệ ở kinh thành, Nhược Thủy và Nhược Giang tương lai tất nhiên sẽ có một vị trí trong triều đình, Nhược gia cũng có việc buôn bán ở kinh thành, bọn họ thế nào cũng sẽ ở kinh thành một thời gian. Tương lai Nhược Sơn biết đâu sẽ đến kinh thành mở y quán. Cánh cửa Thái Y Viện cũng vĩnh viễn mở rộng đón Nhược Sơn."
Nhược Huyên gật đầu lia lịa, đúng vậy! Một ngàn dặm thì tính là khoảng cách gì? Hiên Viên Thần quân chỉ cần một cái thuấn di là tới nơi. Khi nàng còn là hoa cỏ huyên, rễ của nàng còn có thể vươn dài ngàn dặm. Những thụ yêu ngàn năm kia rễ còn vươn dài cả vạn dặm ấy chứ. Chút khoảng cách này chẳng xa chút nào.
Khánh Bình Vương phi không tiện từ chối thẳng thừng Thái hậu, bèn nói: "Để thần thiếp hỏi ý kiến Chiêu Hoa đã."
Thái hậu gật đầu: "Vậy ai gia về cung trước đây."
Hiên Viên Khuyết và Nhược Huyên nghe vậy cũng rời khỏi mái nhà, trở lại xe ngựa.
Nhược Huyên: "Hiên Viên ca ca, chúng ta tiếp tục đi dạo phố đi!"
Hiên Viên Khuyết: "..."
Biết thế này, hắn đã chẳng làm thêm chuyện ngu xuẩn là trèo lên mái nhà nghe lén.
Hiên Viên Khuyết âm thầm ghi nợ cho bản thân một bút, một nét ngang một nét sổ, đây là chuyện ngu xuẩn thứ hai hắn làm vì đóa hoa này, sẽ không có lần sau! Khánh Bình Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5057100/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.