Cho nên đương nhiên phải hy vọng đối thủ có y thuật cao siêu rồi! Muốn thăng quan tiến chức thì dựa vào cái miệng dỗ ngọt quý nhân là được, cũng không liên quan nhiều đến y thuật. Y thuật của họ vốn đã tinh thông, chỉ là mỗi người am hiểu một lĩnh vực khác nhau mà thôi.
Nhược Sơn có chút không chịu nổi sự nhiệt tình của các thái y, ông bắt đầu hối hận vì đã tham gia cuộc thi. Nhược Huyên thấy ông ngồi thẫn thờ trong sân, mặt mày ủ dột, bèn hỏi: "Ngũ thúc không muốn làm thái y sao?"
Nhược Sơn ôm cô cháu gái nhỏ vào lòng: "Không muốn, ngũ thúc muốn mở y quán, như vậy có thể chữa bệnh cho nhiều người hơn, cũng có thể ở bên cạnh Huyên Bảo và bà nội."
Từ nhỏ ông đã rời nhà đi làm học đồ, số lần về nhà ít ỏi vô cùng, quãng đời còn lại ông chỉ muốn ở bên cạnh người thân. Vào cung làm thái y không tự do bằng việc tự mở y quán.
Nhược Huyên nói: "Vậy thì không làm thái y nữa, đến lúc đó cứ nói thẳng với Hoàng thượng là được. Trong cung nhiều thái y y thuật cao minh như vậy, thiếu một mình thúc cũng chẳng sao, bá tánh dân gian cần thúc hơn! Hơn nữa nếu trong cung thực sự cần, Hoàng thượng cũng có thể triệu thúc vào cung chữa bệnh mà. Phụ hoàng của Hiên Viên ca ca là minh quân, sẽ không làm khó người khác đâu."
Cuối cùng, Nhược Huyên bồi thêm một câu: "Hoàng thượng sẽ đồng ý thôi. Nếu Hoàng thượng không đồng ý, con sẽ bảo Hiên Viên ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5057091/chuong-603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.