Tự do tự tại.
Mà cảm giác của Hiên Viên Khuyết thì lại chẳng mỹ diệu như vậy.
Khi không có Nhược Huyên ngồi cùng xe ngựa, Hiên Viên Khuyết vẫn luôn tu luyện trong xe, một chút cũng không thấy buồn chán.
Có đóa hoa này ở bên cạnh, chỉ cảm thấy ồn ào! Tựa như hiện tại, Nhược Huyên đang nghiên cứu chế tạo một loại kem dưỡng da mặt có tác dụng giữ ấm, chống lạnh, bởi vì càng đi về phía Bắc, nàng càng cảm nhận được thời tiết sẽ ngày một lạnh giá hơn.
Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng đ.á.n.h giá Nhược Huyên đang loay hoay với đống chai lọ vại bình trong xe ngựa của mình, thật sự rất muốn ném nàng xuống xe.
“Hiên Viên ca ca, huynh thấy mùi hương này thế nào?” Nhược Huyên đưa hương liệu nàng vừa điều chế xong lại gần mũi hắn.
Mùi hương bạch đàn nồng nàn xộc thẳng từ lỗ mũi lên trán hắn, Hiên Viên Khuyết nín thở: “Rất thơm.”
Sự thật là ngũ giác của hắn mạnh hơn người thường rất nhiều, bất kỳ mùi hương nhàn nhạt nào đối với hắn cũng bị phóng đại lên hàng ngàn hàng vạn lần so với người bình thường. Do đó hắn không thích bất kỳ mùi vị gì, nhưng hắn cũng không dám chê hôi, nếu không đóa hoa này có thể bắt hắn ngửi đủ loại hương khí suốt cả chặng đường.
Hắn đã từng lĩnh giáo rồi.
Nhược Huyên liền cười: “Rất thơm đúng không? Ta cũng thấy rất thơm! Mùi bạch đàn nhàn nhạt, rất thích hợp cho nam t.ử dùng. Cha ta và các bá thúc nhất định sẽ thích.”
Hiên Viên Khuyết gật đầu: “Không tệ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5047612/chuong-559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.