Nên lần này hai anh em Nhược Giang đi thi, cả nhà đều xuất động vào thành. Sáng sớm, Lưu thị, Giang thị cùng Nhược Hải, Nhược Xuyên và đám trẻ trong nhà cùng nhau đưa họ đến trường thi.
Nhược Huyên đi theo để xem náo nhiệt (và phòng ngừa có kẻ cướp vận),đám Nhược Hàng đi theo vì thư viện cho nghỉ để học sinh đến cảm nhận không khí khoa cử.
Bên ngoài trường thi tập trung rất nhiều đồng sinh.
Đa số thí sinh tham gia thi Đồng sinh đều ở độ tuổi thanh thiếu niên, mười mấy tuổi, thậm chí mười tuổi cũng có. Trên hai mươi tuổi đã hiếm, loại gần ba mươi tuổi như Nhược Thủy và Nhược Giang cũng có nhưng rất ít. Lại thêm kỳ Viện thí bổ sung này ít người biết, nên chủ yếu là học sinh đang theo học tại các thư viện.
Dù sao thi đến 30 tuổi mà chưa đỗ Tú tài thì chứng tỏ không có khiếu học hành, còn cố thi tiếp cũng chỉ vì không cam lòng mà thôi! Do đó, khi thấy Nhược Thủy và Nhược Giang xếp hàng vào trường thi, rất nhiều thí sinh không khỏi liếc nhìn.
Xung quanh có người thì thầm to nhỏ: “Ê, nhìn hai người kia kìa, đoán xem họ bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tuổi đó chắc bằng tuổi cha tôi rồi.”
“Lớn tuổi thế còn đi thi Viện thí, không biết xấu hổ à. Các cậu bảo có khi nào cha con cùng đi thi không?”
“Da mặt dày thật, là tôi thì tôi chẳng dám đến, nhưng nếu đến bồi thi cho con trai thì lại khác!”
“Dũng khí đáng khen đấy chứ, thi đến già thế rồi mà chưa qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5045930/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.