Hiện tại nàng cũng đã có bài tập rồi, Hiên Viên thần quân còn cấm nàng dùng pháp thuật, bắt phải tự tay làm.
Nàng sắp bận c.h.ế.t rồi đây này!
Nhược Huyên lắc đầu quầy quậy như trống bỏi: “Vậy thôi bỏ đi ạ! Con còn nhiều việc phải làm lắm! Thôi ạ!”
Lại thêm một môn bài tập nữa thì nàng thật sự chẳng còn thời gian đâu mà trốn lên núi trêu hổ, dắt gấu, bắt thỏ, cưỡi sơn dương nữa!
Nhược Sơn bật cười.
Rốt cuộc vẫn là trẻ con, đứa nào cũng sợ làm bài tập.
Ngày hôm sau, Nhược Sơn đ.á.n.h xe ngựa, đưa Khang thái y đi chữa bệnh từ thiện ở các thôn lân cận.
Nhược Huyên nhìn theo chiếc xe ngựa với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Sau đó mới uể oải lên núi.
Lên đến nơi, Hiên Viên Khuyết thấy nàng như đóa hoa thiếu nước phơi nắng cả ngày, héo rũ rượi.
Hắn hỏi: “Sao thế?”
“Ngũ thúc ta đi du sơn ngoạn thủy rồi.”
“...”
Hiên Viên Khuyết sửa lại: “Là đi chữa bệnh từ thiện.”
“Đi chữa bệnh khắp nơi, nói chung cũng chẳng khác gì du sơn ngoạn thủy là bao!”
Hiên Viên Khuyết lười đôi co với nàng, chẳng phải là muốn đi chơi sao? Hắn bèn chuyển chủ đề: “Ta đã biết kẻ ếm bùa lên đôi vòng tay kia đang ở đâu rồi.”
Sự chú ý của Nhược Huyên quả nhiên bị thu hút ngay: “Ở đâu?”
“Đang trên đường tới kinh thành.”
“Hắn có phải thuộc cùng phái với tên Huyền Linh đại sư trước kia không?”
“Ừ. Nhưng pháp lực của hắn không cao siêu bằng, chỉ học nghiêm túc mỗi một pháp thuật này thôi.”
[Truyện được đăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5042649/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.