Nhược Huyên nhìn người quỳ đầy đất, chớp chớp đôi mắt to tròn: “Ta chỉ bảo ba người bọn họ quỳ, đâu có bảo các người quỳ đâu!”
Mọi người: “...”
Nhược Sơn nhịn cười, nói khẽ với cô cháu gái bảo bối: “Huyên Bảo, nói miễn lễ đi.”
Nhược Huyên: “À, đúng rồi ha! Con quên mất.”
Sau đó nàng hắng giọng, nghiêm trang nói: “Miễn lễ!”
Mọi người buồn cười muốn c.h.ế.t, bé gái này đáng yêu quá, thật sự là người trồng ra giống lúa năng suất ngàn cân sao? Đại gia nhao nhao đứng dậy, Trang thị cũng lồm cồm bò dậy theo.
Trang thị lúc này mới nhớ ra cô cháu gái nhỏ của Nhược Sơn đã trở thành Vô Ưu quận chúa.
Chủ yếu là do Nhược Sơn ngày nào cũng ở lỳ trong y quán, chịu thương chịu khó, chẳng mấy khi về nhà, nàng cứ tưởng hắn và người nhà quan hệ không tốt nên mới không muốn rời đi. Bằng không hắn vì sao còn mãi lưu luyến cái y quán này, làm ra bộ dáng muốn ở rể, kế thừa gia nghiệp chứ?
Nhưng mà, quận chúa thì đã sao?
Quận chúa cũng không thể làm việc thiên tư trái pháp luật, bao che cho người nhà.
Quan viên triều đình mà lạm quyền tư lợi, bao che người nhà chính là trọng tội.
Nhược Huyên trừng mắt nhìn bà ta một cái, ngón tay nhỏ nhắn mũm mĩm chỉ vào ba người họ: “Ngươi, ngươi, ngươi! Các ngươi không được đứng lên!”
Ba người vừa mới đứng lên được một nửa lại bị ép quỳ xuống.
Nhược Huyên chỉ vào cục giấy vo tròn lộ ra vết mực dưới chân Trang thị, nhìn về phía vị Phan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5042644/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.