“Quá trơ trẽn! Nhớ năm xưa Nhược gia gặp nạn, chuyện xui xẻo liên tiếp xảy ra, Nhược Hải cũng đổ bệnh. Khi đó Nhược Chu mới mấy tuổi đầu? Mới cao đến đùi bà ta chứ mấy! Lúc bà ta bỏ đi, Nhược Chu ôm c.h.ặ.t c.h.â.n cầu xin bà ta đừng đi, đừng bỏ rơi nó, vậy mà bà ta nhẫn tâm đẩy ngã Nhược Chu, lòng bàn tay thằng bé trầy xước hết cả. Sau đó ngày nào Nhược Chu cũng ra cửa thôn chờ mẹ về, chờ hơn một năm trời mới hết hy vọng! Người đàn bà này quá nhẫn tâm!”
“Vừa nhẫn tâm lại vừa ích kỷ, lúc nào cũng làm ra chuyện bỏ chồng bỏ con. Hiện tại Trương gia gặp đại nạn, bà ta lại muốn giở trò cũ, bỏ chồng bỏ con lần nữa!”
“Phi, đồ không biết xấu hổ!”
Bá tánh vây xem xung quanh nghe xong đều không nhịn được mà hùa theo mắng chửi. Người nào trong tay có rác rưởi đều không nương tay mà ném về phía Chu thị.
Thế là Chu thị chốc chốc lại bị vỏ chuối ném trúng, chốc chốc lại dính lõi táo, thậm chí còn bị mấy bà lão nhổ nước bọt vào người.
Chu thị ôm đầu hét lớn: “Ta không có! Ta có nỗi khổ tâm! Các người nói hươu nói vượn...”
Nha sai nghe dân làng kể lại cũng khinh thường Chu thị ra mặt. Loại đàn bà này, ai cưới phải người đó xui xẻo!
Khổ tâm? Có thể có nỗi khổ tâm gì chứ? Chẳng phải là chịu khổ không nổi nên khóc lóc, chê nghèo yêu giàu, ích kỷ tư lợi, bạc tình bạc nghĩa hay sao? Chu thị cùng người nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5041465/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.