Từ các doanh trướng thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên rỉ đau đớn của binh lính.
Nhược Huyên vốn dĩ tới đây chỉ muốn xác định xem đại bá có bị thương hay không, và xem tình hình nơi này thế nào, rốt cuộc nàng chưa từng thấy phàm nhân đ.á.n.h giặc. Hiện tại nàng bắt một cái tiên quyết: “Từ từ, giúp bọn họ chữa thương đã.”
Một cái tiên quyết được ném ra, một luồng ánh sáng màu xanh lục mà mắt thường người phàm không thấy được lan tỏa ra, bao trùm toàn bộ quân doanh.
Những binh lính vốn đang đau đớn không nhịn được rên rỉ, đột nhiên cảm thấy vết thương trên người không còn đau như vậy nữa, hơn nữa còn mát lạnh, rất dễ chịu.
Các quân y đang xử lý vết thương cho binh lính cũng cảm thấy thần kỳ, sao vết thương dường như mắt thường cũng thấy đỡ hơn không ít? Đây là một đại tiên thuật, ít nhất đối với Nhược Huyên hiện tại là vậy, bởi vì một cái tiên thuật này liền rút cạn toàn bộ linh lực trong đan điền của nàng.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hiên Viên Khuyết mặt vô biểu tình: Xem đi, hắn đã nói nàng chính là một đóa hoa không màng hậu quả mà.
Không còn linh lực, nàng chẳng khác gì một bé gái bốn năm tuổi bình thường, nàng làm sao trở về?
Thật là bản lĩnh thì kém mà gan thì to.
Cái gì cũng dám làm!
Ma Tôn cũng nhịn không được sủa “Gâu gâu”.
Đóa hoa ngu ngốc! Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5037594/chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.