Nhược Huyên ngọt ngào nói: “Cảm ơn tỷ tỷ xinh đẹp! Lát nữa bọn muội vào núi hái t.h.u.ố.c nếu bắt được gà rừng sẽ tặng tỷ một con. Cáo từ nha, bọn muội đi hái t.h.u.ố.c trước đây!”
Sau đó Lôi bà t.ử liền cùng Huyên Bảo đi về hướng con đường nhỏ mà nàng vừa chỉ.
Nếu Huyên Bảo đã nói lên núi hái thuốc, Lôi bà t.ử cảm thấy thế nào cũng phải lên núi một lát làm bộ làm tịch sau đó mới xuống núi.
Hà Hạnh Hoa không quá để ý, chỉ cảm thấy cô bé này miệng thật ngọt. Bất quá gà rừng đâu phải dễ bắt như vậy, hơn nữa dân làng ngày nào cũng lên núi, trong núi cũng chẳng còn mấy con gà rừng.
Hà Hạnh Hoa trở lại trong phòng, múc cháo khoai lang vào bình gốm, sau đó lại xếp bánh ngũ cốc đã tráng xong vào, xách giỏ thức ăn lên núi.
Trên đường nàng còn thấy bóng dáng một già một trẻ đang đi lên núi.
Xem ra là đi hái t.h.u.ố.c thật.
Hà Hạnh Hoa nhìn thấy hai bà cháu Nhược Huyên, mà Nhược Huyên cũng đã sớm phát hiện ra nàng.
Cô bé kéo tay Lôi bà tử, nói: “Nội ơi, tỷ tỷ kia đang ở phía sau, chắc cũng là chuẩn bị lên núi đó ạ! Tỷ ấy xách theo giỏ thức ăn, chắc là đi đưa cơm cho người nhà.”
Lôi bà t.ử vốn định đi đường vòng xuống núi: “...”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Xem ra, thật sự phải giả vờ hái t.h.u.ố.c một lúc rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5036716/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.