Hiên Viên Khuyết: “...”
Hắn hình như có chút hiểu ra cái gì đó.
Nhược Huyên nói xong cao hứng vỗ vỗ vai Hiên Viên Khuyết: “Hiên Viên ca ca, về sau chúng ta cùng nhau trở thành đệ nhất phú hộ của Hiên Viên quốc, huynh là đại phú hộ, muội là tiểu phú hộ!”
Nghĩ đến tương lai tốt đẹp, Nhược Huyên cười đến mắt mày cong cong.
Hiên Viên Khuyết kinh ngạc: Hắn cũng không biết đóa hoa này còn có lý tưởng và chí hướng vĩ đại như vậy!
Bất quá, cảm ơn, cái gì đại phú hộ, tiểu phú hộ hắn thật sự không muốn làm!
Mặc kệ Hiên Viên Khuyết có muốn hay không, Nhược Huyên tiếp tục thỏa sức tưởng tượng tương lai: “Một miếng ăn không thành người béo, chúng ta cứ đi từng bước một, năm nay trước tiên đem xưởng phấn son mở khắp Hiên Viên quốc. Sau đó mua nhiều đất trồng dâu nuôi tằm, còn phải trồng bông, để chuẩn bị sang năm mở xưởng dệt nhuộm. Xưởng gốm sứ và xưởng lưu ly chỉ cần tìm được nguyên vật liệu tốt, chờ muội kiếm đủ bạc là có thể mở rồi, phỏng chừng cũng phải một hai năm sau mới kiếm đủ vốn. Xưởng nấu rượu cần có lương thực, ruộng đất của muội nhiều, không sợ, phải đặt trước một lô bình rượu, là có thể bắt đầu sản xuất! Xưởng nước tương phải có đậu nành, cái này cũng phải trồng trước đậu nành và đặt làm chum vại. Hiệu t.h.u.ố.c cần trồng d.ư.ợ.c liệu, ân, phải mua thêm nhiều đất hoang để trồng d.ư.ợ.c liệu.”
Nhược Huyên nói xong kế hoạch của nàng, hỏi Hiên Viên Khuyết: “Hiên Viên ca ca cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5035796/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.