Thư sinh nghe vậy liếc nhìn Nhược Huyên, cho rằng Huyên Bảo quá nhỏ nên nhớ nhầm giá, cười nhắc nhở: “Tiểu cô nương, giấy này tính sai giá rồi phải không? Là 700 văn 50 tờ, chứ không phải 70 văn một đao chứ?”
Cho dù là 700 văn cũng rẻ, giấy Liên Sử thượng đẳng như thế này, ở các thư phòng khác không có hai lượng trở lên tuyệt đối không mua được.
“Không sai a! Giấy thư phòng nhà muội chính là 70 văn một đao một trăm tờ. Giấy Liên Sử thượng đẳng ba thước 70 văn, bốn thước 100 văn, năm thước 130 văn, sáu thước 170 văn...”
Nhược Huyên báo giá từng loại kích cỡ giấy một lượt.
Khổ giấy càng lớn càng khó xeo giấy, khi bóc từ tường phơi giấy xuống độ hao tổn cũng lớn, chi phí cao, bởi vậy giá cả các kích cỡ phía sau biên độ nhảy giá sẽ lớn hơn một chút.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Thư sinh chỉ cảm thấy Nhược Huyên nhớ lầm, giá giấy là do nàng bịa chuyện, đâu ra loại giấy rẻ như vậy? Giấy nếu bán rẻ như thế, hắn đều có thể lấy để lau... mông, cần gì dùng que tre giải quyết?
Nhà hắn tuy rằng không tính đại phú đại quý, nhưng hắn chính là quân tử, sẽ không cố ý chiếm loại tiện nghi này. “Tiểu cô nương, chưởng quầy đâu? Muội vẫn là hỏi đại nhân xem giấy này bao nhiêu bạc đi! Bằng không tùy tiện bán rẻ, ca ca sợ muội quay đầu lại sẽ bị cha mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5035788/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.