“Không có, mỗi một thư phòng trong thành đệ đều hỏi rồi, đều nói không có, có cũng không bán.”
Nhược Thủy trầm mặt: “Chúng ta đây là bị người ta tính kế rồi.”
Nhược Xuyên cũng đoán được, thư phòng bọn họ bán sách chạy, gần đây các thư phòng khác đều ế ẩm, phỏng chừng là liên hợp lại đối phó bọn họ.
Nhược Hải lúc này cũng đi ra, nghe xong lời ba đệ đệ, trong lòng dâng lên một ngọn lửa: “Huyện thành không có thì đi phủ thành, phủ thành không có thì đi huyện khác. Ngày mai huynh đệ chúng ta chia nhau đi mua, cũng không tin là không mua được giấy.”
Nhược Thủy cùng Nhược Giang là người đọc sách, đối với xưởng giấy hiểu biết nhiều hơn Nhược Hải – người ở trong quân doanh.
Nhược Thủy: “Phỏng chừng đi nơi khác cũng không mua được giấy đâu. Nước Hiên Viên tuy rằng có nhiều nơi có xưởng giấy, nhưng xưởng giấy đều do hai đại thế gia kia mở, nếu họ cố ý làm vậy, thì chúng ta ở huyện Sa Khê không mua được, ở huyện khác cũng đừng hòng mua được.”
Nhược Giang: “Thư phòng cũng vậy, thư phòng không phải người thường có thể mở, mấy thư phòng trong huyện chúng ta ở huyện khác cũng có chi nhánh, đều là do thế gia đại tộc mở. Bọn họ muốn liên thủ đối phó chúng ta, chúng ta không có khả năng mua được giấy.”
Nhược Hải nhíu mày, hắn cũng không hỏi câu ngu ngốc như “vậy làm sao bây giờ”.
Nhất thời mấy huynh đệ đều trầm mặc nghĩ cách.
Nhược Thủy: “Ngày mai ta về thôn một chuyến.”
Nhược Giang: “Về thôn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5034883/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.