Nhược Huyên muốn cái gì, Hiên Viên Khuyết liền sai Cổ chưởng quầy đi tìm. Nhược Huyên bảo Hiên Viên Khuyết làm cái gì, hắn liền hỗ trợ làm cái đó.
Cho nên trong mắt Hiên Viên lão phu nhân, mấy thứ kia chính là do hai đứa nhỏ cùng mân mê, đương nhiên tôn t.ử bà là đứa phụ việc.
Ngọc Hoa cô cô cười nói: “Vậy cũng là nhờ tiểu chủ t.ử và Huyên Bảo cô nương thông minh! Tiểu chủ t.ử cùng Huyên Bảo cô nương là những đứa trẻ thông minh nhất tôi từng gặp.”
“Con nhà nghèo sớm đương gia, Huyên Bảo hiểu chuyện, còn nhỏ tuổi đã biết nghĩ cách nuôi gia đình, ta cũng phải giúp con bé một tay. Chờ Huyên Bảo tới, hỏi con bé xin mấy bộ son phấn này, ta muốn gửi về kinh.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Vâng!”
“Còn nữa, đầu xuân rồi, quân doanh bắt đầu điểm binh chưa nhỉ? Khi nào bắt đầu chiêu binh? Viết thư hỏi Yến Hành xem, quân doanh bao giờ tuyển quân. Nhược Hải sức lực vô cùng lớn, cứ ở nhà làm ruộng thì quá lãng phí! Phải để hắn trở về quân doanh tỏa sáng.”
“Vâng.”
Ánh mắt Hiên Viên lão phu nhân dừng ở phương xa. Nước Hiên Viên lập quốc chưa lâu, dư nghiệt tiền triều còn chưa thanh trừ hết, thù trong giặc ngoài, nếu muốn bá tánh có thể an cư lạc nghiệp, sống những ngày tốt đẹp nhất, thì cần thiết phải nước giàu binh mạnh.
Binh mạnh thì cần tướng tài, tướng lĩnh đ.á.n.h thiên hạ trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5023359/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.