Đương nhiên, lời này không thể nói ra.
Hiên Viên Khuyết liền gật đầu "Ừ" một tiếng. Xong rồi, hắn còn nhìn Nhược Huyên một cái.
Quả nhiên, đóa hoa kia cười đến tít cả mắt.
Hiên Viên Khuyết cũng nhịn không được khóe miệng khẽ nhếch. Hắn đè xuống khóe miệng đang cong lên của mình, chỉ vào mấy hàng gỗ khúc xếp hình chữ bát ở góc phòng nấm hỏi: "Mấy cây nấm hương và nấm tuyết kia sao không mọc?"
Nhược Huyên: "Mấy loại đó không mọc nhanh thế đâu."
Nấm hương trồng trên khúc gỗ phong, nấm tuyết trồng trên gỗ sồi, hai loại này có thể trực tiếp khoan lỗ trên gỗ rồi cấy khuẩn giống vào, nhưng mọc chậm hơn một chút, sản lượng cũng thấp hơn.
Tuy nhiên hai loại này đều là sơn trân tương đối đắt tiền, là món ăn thường thấy trên bàn tiệc của nhà giàu, hàng khô một cân có thể bán hơn 100 văn.
Đương nhiên còn có những loại nấm quý hiếm hơn, chẳng qua Nhược Huyên không thấy trong núi gần đây, chỉ có thể chờ sau này gặp được thì thu thập khuẩn giống mang về trồng.
Trồng nấm kỳ thật rất phiền toái, riêng việc nuôi cấy khuẩn giống đã không dễ dàng. Nhược Huyên là nhờ có linh lực thúc giục sinh trưởng nên mới bớt được không ít phiền phức.
Nấm cứ mỗi mười hai canh giờ là có thể lớn gấp đôi. Ngày hôm sau, nhóm người Nhược Huyên lại lên núi, liền phát hiện nấm đã lớn thêm một vòng.
Sáng sớm hôm nay vẫn có rất nhiều dân làng tìm đến, nhưng bà nội Hiên Viên bảo Nhược Huyên không cần để ý tới bọn họ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5022889/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.