Nàng cứ kể những loại quả có trong núi này, cũng mặc kệ có những loại quả dại cách bọn họ mấy chục dặm.
Cuối cùng, nàng còn bổ sung một câu: "Đúng rồi, muội còn muốn hái một ít sơn tra dại về làm kẹo hồ lô."
Khóe miệng Hiên Viên Khuyết giật giật.
Đóa hoa tham ăn này, là muốn ăn hết quả trong núi lớn một lượt sao? Nhược Huyên cũng chỉ là sướng miệng mà thôi, mỗi món đều ăn thì linh lực của nàng cũng không đủ, "Đáng tiếc, hiện tại tu vi mất hết, bằng không muội nhất định đều có thể ăn được. Hiếm khi tới nhân gian một chuyến a!"
Hiên Viên Khuyết không nói gì, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, một cái thuấn di, đi tới sâu trong núi lớn.
Hai người đứng ở bên một hồ nước.
Thời điểm đang giao mùa đông xuân, lá khô rụng hết, cỏ cây còn chưa bắt đầu nảy mầm.
Núi rừng vốn nên xanh um tươi tốt còn chưa khôi phục sinh cơ bừng bừng, xám xịt một mảnh.
Nhược Huyên kinh ngạc nhìn về phía Hiên Viên Khuyết, lôi kéo tay hắn, hưng phấn hỏi: "Hiên Viên ca ca, trên người huynh còn có pháp khí thuấn di sao?"
Hiên Viên Khuyết không nói gì, mặt vô biểu tình nâng lên một cánh tay khác, bàn tay nhỏ đối diện với cây cối bốn phía, chậm rãi quét một vòng.
Theo hướng bàn tay hắn di chuyển, hoa cỏ cây cối trong phạm vi mấy dặm trước mắt trong nháy mắt hoàn thành quá trình nảy mầm, ra lá, nở hoa, kết quả.
Núi lớn nguyên bản xám xịt, nháy mắt sơn hoa rực rỡ, cỏ cây xanh um, quả sai trĩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5022880/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.