Các ca ca của nàng mỗi tối đều đọc sách, luyện chữ đến tận giờ Tý mới ngủ, trời chưa sáng đã dậy luyện võ, ôn bài! Họ còn chẳng dám vỗ n.g.ự.c nói tương lai sẽ đỗ Trạng Nguyên! Hơn nữa họ cũng chẳng sợ ồn, có ồn đến mấy vẫn tĩnh tâm đọc sách được. Chỉ có những kẻ không học được mới viện đủ lý do, học không giỏi thì đổ tại người khác.
Bà Trương nhìn thấy Nhược Huyên thì lập tức đổi sắc mặt, cười nói: "Ái chà, hóa ra là Huyên Bảo và dì út đến chơi! Vừa nãy ta tưởng con cái nhà ai đến nghịch ngợm làm ồn, đừng trách ta nhé."
Lưu thị cười đáp: "Thật ra là vì vừa rồi vui quá nên lỡ lời to tiếng chút. Chúc mừng bà thông gia, đại tỷ tôi có tin vui rồi, năm nay Trương gia thêm người thêm của!"
Bà Trương sững người, sau đó trong lòng mừng rỡ! Thêm người thêm của? Đại Lưu thị có bầu? Nhược Huyên biết bà Trương tin lời mình nên nói thêm: "Chúc mừng thông gia nãi nãi, năm nay nhà mình phát tài thêm đinh. Hồi Tết con nằm mơ thấy dì cả m.a.n.g t.h.a.i hai biểu đệ đấy ạ."
"Ôi trời! Có rồi, mà lại là hai đứa ư? Ha ha ha..." Bà Trương vui đến mức vỗ đùi đen đét, rồi chắp tay: "Tổ tông phù hộ! Trương gia cuối cùng cũng phá được cái dớp ba đời độc đinh rồi!"
Lưu Văn Dao sợ đến lúc đó không phải song sinh thì mẹ chồng sẽ thất vọng, vội nói: "Vừa nãy Phương đại phu bảo có tin vui, nhưng có phải song sinh hay không thì chưa biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5020306/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.