Bà Lôi nhìn đám người vây quanh cháu gái nhỏ nghe giảng giải mà thấy buồn cười. Huyên Bảo nhà bà đâu phải đi học, là đi dạy học thì có. Huyên Bảo giỏi quá, thành "tiểu tiên sinh" rồi.
Đợi Nhược Huyên nói xong về các loại hạt giống rau, thời gian vẫn còn sớm, nàng lại dẫn Yến Kiều Kiều và các bạn lên núi đào rau dại, hái nấm.
Hàn lão vốn định về sắp xếp lại tư liệu nông nghiệp hôm nay học được, nhưng nghe bọn trẻ lên núi thì không yên tâm. Hơn nữa rau dại và nấm cũng có thể đưa vào sách, nhất là nấm, nhiều loại có độc, nếu ông có thể ghi chép lại loại nào ăn được, loại nào không, thì sẽ giảm bớt được bao nhiêu vụ ngộ độc thương tâm cho bá tánh.
Nấm ở rìa núi hay bị thôn dân hái hết, nên Nhược Huyên dẫn mọi người đi sâu vào trong một chút. Lại thêm nàng lén thúc giục linh khí, nấm trong núi mọc nhiều vô kể, khắp nơi đều có.
Yến Kiều Kiều phấn khích reo lên: "Nhiều nấm quá!"
Nàng bé nôn nóng chạy lại định hái đóa nấm màu đỏ rực rỡ nhất.
"Đừng chạm vào! Có độc đấy!" Nhược Huyên vội vàng ngăn lại.
Yến Kiều Kiều giật mình hoảng sợ.
Yến Hoàn vội kéo em gái ra: "Muội là heo à? Không biết là không được tùy tiện hái nấm sao?"
Yến Kiều Kiều bĩu môi, lè lưỡi với nhị ca. Nàng chạy sang chỗ Nhược Huyên: "Huyên Bảo, cậu dạy tớ hái nấm đi, đừng gọi nhị ca! Tớ không tin huynh ấy phân biệt được nấm nào có độc, nấm nào không!"
Yến Hoàn trợn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5020299/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.